Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 29: Tức hộc máu

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Lưu Nguyệt rõ ràng là người bày ra trò này, lại nói mọi người như thế, khiến Hiên Viên Triệt ngồi phía sau cười ha hả.“Tứ ngũ lục, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy được?” Nam tử dâm loạn mặt từ mừng như điên thoáng chốc đông lại như tượng, không dám tin nhìn những viên xí ngầu, rõ ràng là con báo, sao lại ra như vậy được?Niềm hưng phấn nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử.Chỉ cách một chút thôi, toàn bộ đều đảo ngược.“Phụt.” Một ngụm máu tươi phụt ra, nam tử dâm loạn chỉ tay vào Lưu Nguyệt: “Ngươi …. Ngươi….”Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, cầm ba viên xí ngầu trong chung lên nhìn, chậm rãi nói: “Chậc chậc…tay nghề ta lụt mất mấy phần rồi.”Thản nhiên nói một lời, ba viên xí ngầu bằng bạch ngọc trong tay Lưu Nguyệt “rắc” một cái, hoá thành bột phấn, tuôn trên mặt bàn.Đùa à, lúc nàng ở Florida tung hoành các casino, bọn họ còn đang mặc quần yếm bò bò, dám cùng nàng so đổ thuật, hừ.Nam tử dâm loạn phun một ngụm máu tươi, liền gục xuống.Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, mặt biến sắc.Lưu Nguyệt vẫn ngồi ung dung xem như xem kịch biến mặt (một loại hình nghệ thuật của TQ, diễn viên đeo mặt nạ, mỗi lần huơ tay qua mặt thì sẽ thay một mặt nạ khác, nhìn như có hàng ngàn gương mặt vậy, biến đổi liên tục), nhìn ba người biểu diễn trên bàn, nhẹ nhàng nhướng mày, thân thủ bắt lấy khế ước trên bàn.“Thất hoàng tử, huynh thua rồi.”Nhẹ nhàng cầm khế ước vẩy vẩy, Lưu Nguyệt cười tao nhã, đưa cho thu ngân ở phía sau.Thu ngân, ngạn hổ lập tức tiến lên, bắt đầu thu thập toàn bộ tiền cược trên bàn, nhìn sắc mặt cố gắng nén hưng phấn, hồng hồng như say rượu vậy.“Bùm.” Thất hoàng tử hướng phía sau ngất đi.“A…….” Hoa nương chung quanh nhất thời kinh hách kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.Khoé miệng tà tà cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn phía Nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử, huynh muốn tự giác hay để muội cưỡng chế đây?”Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, khoé miệng co rúm, nửa ngày sau mới cười cười nói: “Ván này là Thất đệ cùng Tam đệ chơi, huynh không có tham gia.”“Ác.” Lưu Nguyệt ra vẻ tiếc nuối hít một tiếng, quay đầu nhìn Ngũ hoàng tử.Ngũ hoàng tử lúc này miệng cũng không mở ra nổi, thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, không ngừng lắc lắc đầu.“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ.” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang tính gây sự, cười ôm thắt lưng nàng, nhìn Hiên Viên Thừa nãy giờ vẫn không nói gì.Hiên Viên Thừa gật gật đầu, cười nhìn hai người kia sắc mặt trắng bệch, vẻ tao nhã vẫn không mất đi.“Một khi đã như vậy…” Lưu Nguyệt nghe vậy liền đứng dậy.

Lưu Nguyệt rõ ràng là người bày ra trò này, lại nói mọi người như thế, khiến Hiên Viên Triệt ngồi phía sau cười ha hả.

“Tứ ngũ lục, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy được?” Nam tử dâm loạn mặt từ mừng như điên thoáng chốc đông lại như tượng, không dám tin nhìn những viên xí ngầu, rõ ràng là con báo, sao lại ra như vậy được?

Niềm hưng phấn nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử.

Chỉ cách một chút thôi, toàn bộ đều đảo ngược.

“Phụt.” Một ngụm máu tươi phụt ra, nam tử dâm loạn chỉ tay vào Lưu Nguyệt: “Ngươi …. Ngươi….”

Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, cầm ba viên xí ngầu trong chung lên nhìn, chậm rãi nói: “Chậc chậc…tay nghề ta lụt mất mấy phần rồi.”

Thản nhiên nói một lời, ba viên xí ngầu bằng bạch ngọc trong tay Lưu Nguyệt “rắc” một cái, hoá thành bột phấn, tuôn trên mặt bàn.

Đùa à, lúc nàng ở Florida tung hoành các casino, bọn họ còn đang mặc quần yếm bò bò, dám cùng nàng so đổ thuật, hừ.

Nam tử dâm loạn phun một ngụm máu tươi, liền gục xuống.

Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, mặt biến sắc.

Lưu Nguyệt vẫn ngồi ung dung xem như xem kịch biến mặt (một loại hình nghệ thuật của TQ, diễn viên đeo mặt nạ, mỗi lần huơ tay qua mặt thì sẽ thay một mặt nạ khác, nhìn như có hàng ngàn gương mặt vậy, biến đổi liên tục), nhìn ba người biểu diễn trên bàn, nhẹ nhàng nhướng mày, thân thủ bắt lấy khế ước trên bàn.

“Thất hoàng tử, huynh thua rồi.”

Nhẹ nhàng cầm khế ước vẩy vẩy, Lưu Nguyệt cười tao nhã, đưa cho thu ngân ở phía sau.

Thu ngân, ngạn hổ lập tức tiến lên, bắt đầu thu thập toàn bộ tiền cược trên bàn, nhìn sắc mặt cố gắng nén hưng phấn, hồng hồng như say rượu vậy.

“Bùm.” Thất hoàng tử hướng phía sau ngất đi.

“A…….” Hoa nương chung quanh nhất thời kinh hách kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Khoé miệng tà tà cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn phía Nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử, huynh muốn tự giác hay để muội cưỡng chế đây?”

Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, khoé miệng co rúm, nửa ngày sau mới cười cười nói: “Ván này là Thất đệ cùng Tam đệ chơi, huynh không có tham gia.”

“Ác.” Lưu Nguyệt ra vẻ tiếc nuối hít một tiếng, quay đầu nhìn Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử lúc này miệng cũng không mở ra nổi, thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, không ngừng lắc lắc đầu.

“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ.” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang tính gây sự, cười ôm thắt lưng nàng, nhìn Hiên Viên Thừa nãy giờ vẫn không nói gì.

Hiên Viên Thừa gật gật đầu, cười nhìn hai người kia sắc mặt trắng bệch, vẻ tao nhã vẫn không mất đi.

“Một khi đã như vậy…” Lưu Nguyệt nghe vậy liền đứng dậy.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Lưu Nguyệt rõ ràng là người bày ra trò này, lại nói mọi người như thế, khiến Hiên Viên Triệt ngồi phía sau cười ha hả.“Tứ ngũ lục, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy được?” Nam tử dâm loạn mặt từ mừng như điên thoáng chốc đông lại như tượng, không dám tin nhìn những viên xí ngầu, rõ ràng là con báo, sao lại ra như vậy được?Niềm hưng phấn nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử.Chỉ cách một chút thôi, toàn bộ đều đảo ngược.“Phụt.” Một ngụm máu tươi phụt ra, nam tử dâm loạn chỉ tay vào Lưu Nguyệt: “Ngươi …. Ngươi….”Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, cầm ba viên xí ngầu trong chung lên nhìn, chậm rãi nói: “Chậc chậc…tay nghề ta lụt mất mấy phần rồi.”Thản nhiên nói một lời, ba viên xí ngầu bằng bạch ngọc trong tay Lưu Nguyệt “rắc” một cái, hoá thành bột phấn, tuôn trên mặt bàn.Đùa à, lúc nàng ở Florida tung hoành các casino, bọn họ còn đang mặc quần yếm bò bò, dám cùng nàng so đổ thuật, hừ.Nam tử dâm loạn phun một ngụm máu tươi, liền gục xuống.Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, mặt biến sắc.Lưu Nguyệt vẫn ngồi ung dung xem như xem kịch biến mặt (một loại hình nghệ thuật của TQ, diễn viên đeo mặt nạ, mỗi lần huơ tay qua mặt thì sẽ thay một mặt nạ khác, nhìn như có hàng ngàn gương mặt vậy, biến đổi liên tục), nhìn ba người biểu diễn trên bàn, nhẹ nhàng nhướng mày, thân thủ bắt lấy khế ước trên bàn.“Thất hoàng tử, huynh thua rồi.”Nhẹ nhàng cầm khế ước vẩy vẩy, Lưu Nguyệt cười tao nhã, đưa cho thu ngân ở phía sau.Thu ngân, ngạn hổ lập tức tiến lên, bắt đầu thu thập toàn bộ tiền cược trên bàn, nhìn sắc mặt cố gắng nén hưng phấn, hồng hồng như say rượu vậy.“Bùm.” Thất hoàng tử hướng phía sau ngất đi.“A…….” Hoa nương chung quanh nhất thời kinh hách kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.Khoé miệng tà tà cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn phía Nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử, huynh muốn tự giác hay để muội cưỡng chế đây?”Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, khoé miệng co rúm, nửa ngày sau mới cười cười nói: “Ván này là Thất đệ cùng Tam đệ chơi, huynh không có tham gia.”“Ác.” Lưu Nguyệt ra vẻ tiếc nuối hít một tiếng, quay đầu nhìn Ngũ hoàng tử.Ngũ hoàng tử lúc này miệng cũng không mở ra nổi, thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, không ngừng lắc lắc đầu.“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ.” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang tính gây sự, cười ôm thắt lưng nàng, nhìn Hiên Viên Thừa nãy giờ vẫn không nói gì.Hiên Viên Thừa gật gật đầu, cười nhìn hai người kia sắc mặt trắng bệch, vẻ tao nhã vẫn không mất đi.“Một khi đã như vậy…” Lưu Nguyệt nghe vậy liền đứng dậy.

Chương 29: Tức hộc máu