Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 49: Khởi binh vấn tội (5)
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Lâm giáo đầu trong lòng hoảng hốt, trường kiếm trong tay khựng lại một chút, bàn tay trắng nõn kia lập tức quỷ dị xẹt qua cổ tay hắn, hoàn toàn không phải chiêu thức võ công gì, nhưng lại….Bàn tay nhẹ huơ, thân hình đột nhiên lộn ngược ra sau, Lưu Nguyệt ngồi vững chắc trên cái ghế hoàng kim kia, hơi thở trầm ổn, cực kỳ thản nhiên.“Phanh.” Một tiếng thanh thúy vang lên, Lâm giáo đầu khó tin nhìn cổ tay của mình, máu tươi đang chảy ra, năm ngón tay đã khó có thể giữ vững vũ khí, bàn tay khi nãy……“Ta đã nói rồi, chỉ được phép vào, không cho đi ra.” Lời nói lãnh khốc, cực kỳ kiêu ngạo vang ra, mang theo khí phách không gì sánh được.Lâm giáo đầu trong lòng run lên, quay đầu, nhìn trung niên nhân khi nãy đi cùng hắn, lúc này quằn quại trên mặt đất, xương đùi vặn vẹo quái dị, mà nơi hắn nằm, có một vết roi màu trắng.Hai cao thủ giỏi nhất Tả tướng phủ, cũng thua dưới một chiêu của cô gái nho nhỏ này, nữ tử này rốt cục là ai?Kinh hãi, kinh hãi không thể tin được.Người xem náo nhiệt xung quanh, lúc này một phen nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng lại lùi về sau một chút, cô gái này, quá lợi hại.Thu liễm sát khí trong mắt, Lưu Nguyệt tùy ý để trường tiên nằm dưới chân, ánh mắt rẻ rúng khinh thường nhìn một đám tàn binh bại tướng, lạnh lùng hừ một cái, bên trong còn chứa cả khinh miệt, ngay cả một đám người cách mấy chục trượng ngoài kia cũng cảm giác được.Mặt trời trên cao sáng lạn, dưới này lại một mảnh âm hàn.Nhìn Lưu Nguyệt gây sự như thế, có mấy người có giao hảo với Tả tướng hoặc muốn a dua, đã chạy đi tìm Cửu Môn Đề Đốc, giữa ban ngày ban mặt ẩu đả người Tả tướng phủ, không thèm để ý Vương pháp, vậy phải báo Cửu Môn Đề Đốc giải quyết.Một con ngựa cao to cùng mấy trăm binh sĩ rất nhanh chạy đi.“Hôm nay cần phải hảo hảo báo hướng bề trên báo cáo công lao mới được.” Cửu Môn Đề Đốc tự mình suất binh, trong mắt tản ra vẻ mừng như điên, mấy ngày nay đang sầu không biết tìm đâu ra thời cơ nịnh bợ Tả tướng, hôm nay tự nhiên được dâng tận miệng.Lời nói vừa dứt, phó tướng bên cạnh còn không kịp tiếp lời, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tranh công, ngươi có biết người tìm tới Tả tướng phủ gây phiền toái là ai không?”Cửu Môn Đề Đốc nghe thấy lập tức ghìm ngựa, nhìn hướng ngã tư đường.Một thân áo xanh dài, dung mạo cực kỳ tuấn lãng, đây không phải người trẻ tuổi kiệt xuất nhất Mộ Dung phủ, Mộ Dung Trần, thì còn là ai nữa, người này không đắc tội nổi.Cửu Môn Đề Đốc lập tức ghìm ngựa, cười nhìn Mộ Dung Trần nói: “Xin hỏi là ai?”“Tiểu muội của ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt.” Mộ Dung Trần dựa vào tường, nhìn Cửu Môn Đề Đốc, hơi nhướng mày nói.
Lâm giáo đầu trong lòng hoảng hốt, trường kiếm trong tay khựng lại một chút, bàn tay trắng nõn kia lập tức quỷ dị xẹt qua cổ tay hắn, hoàn toàn không phải chiêu thức võ công gì, nhưng lại….
Bàn tay nhẹ huơ, thân hình đột nhiên lộn ngược ra sau, Lưu Nguyệt ngồi vững chắc trên cái ghế hoàng kim kia, hơi thở trầm ổn, cực kỳ thản nhiên.
“Phanh.” Một tiếng thanh thúy vang lên, Lâm giáo đầu khó tin nhìn cổ tay của mình, máu tươi đang chảy ra, năm ngón tay đã khó có thể giữ vững vũ khí, bàn tay khi nãy……
“Ta đã nói rồi, chỉ được phép vào, không cho đi ra.” Lời nói lãnh khốc, cực kỳ kiêu ngạo vang ra, mang theo khí phách không gì sánh được.
Lâm giáo đầu trong lòng run lên, quay đầu, nhìn trung niên nhân khi nãy đi cùng hắn, lúc này quằn quại trên mặt đất, xương đùi vặn vẹo quái dị, mà nơi hắn nằm, có một vết roi màu trắng.
Hai cao thủ giỏi nhất Tả tướng phủ, cũng thua dưới một chiêu của cô gái nho nhỏ này, nữ tử này rốt cục là ai?
Kinh hãi, kinh hãi không thể tin được.
Người xem náo nhiệt xung quanh, lúc này một phen nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng lại lùi về sau một chút, cô gái này, quá lợi hại.
Thu liễm sát khí trong mắt, Lưu Nguyệt tùy ý để trường tiên nằm dưới chân, ánh mắt rẻ rúng khinh thường nhìn một đám tàn binh bại tướng, lạnh lùng hừ một cái, bên trong còn chứa cả khinh miệt, ngay cả một đám người cách mấy chục trượng ngoài kia cũng cảm giác được.
Mặt trời trên cao sáng lạn, dưới này lại một mảnh âm hàn.
Nhìn Lưu Nguyệt gây sự như thế, có mấy người có giao hảo với Tả tướng hoặc muốn a dua, đã chạy đi tìm Cửu Môn Đề Đốc, giữa ban ngày ban mặt ẩu đả người Tả tướng phủ, không thèm để ý Vương pháp, vậy phải báo Cửu Môn Đề Đốc giải quyết.
Một con ngựa cao to cùng mấy trăm binh sĩ rất nhanh chạy đi.
“Hôm nay cần phải hảo hảo báo hướng bề trên báo cáo công lao mới được.” Cửu Môn Đề Đốc tự mình suất binh, trong mắt tản ra vẻ mừng như điên, mấy ngày nay đang sầu không biết tìm đâu ra thời cơ nịnh bợ Tả tướng, hôm nay tự nhiên được dâng tận miệng.
Lời nói vừa dứt, phó tướng bên cạnh còn không kịp tiếp lời, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tranh công, ngươi có biết người tìm tới Tả tướng phủ gây phiền toái là ai không?”
Cửu Môn Đề Đốc nghe thấy lập tức ghìm ngựa, nhìn hướng ngã tư đường.
Một thân áo xanh dài, dung mạo cực kỳ tuấn lãng, đây không phải người trẻ tuổi kiệt xuất nhất Mộ Dung phủ, Mộ Dung Trần, thì còn là ai nữa, người này không đắc tội nổi.
Cửu Môn Đề Đốc lập tức ghìm ngựa, cười nhìn Mộ Dung Trần nói: “Xin hỏi là ai?”
“Tiểu muội của ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt.” Mộ Dung Trần dựa vào tường, nhìn Cửu Môn Đề Đốc, hơi nhướng mày nói.
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Lâm giáo đầu trong lòng hoảng hốt, trường kiếm trong tay khựng lại một chút, bàn tay trắng nõn kia lập tức quỷ dị xẹt qua cổ tay hắn, hoàn toàn không phải chiêu thức võ công gì, nhưng lại….Bàn tay nhẹ huơ, thân hình đột nhiên lộn ngược ra sau, Lưu Nguyệt ngồi vững chắc trên cái ghế hoàng kim kia, hơi thở trầm ổn, cực kỳ thản nhiên.“Phanh.” Một tiếng thanh thúy vang lên, Lâm giáo đầu khó tin nhìn cổ tay của mình, máu tươi đang chảy ra, năm ngón tay đã khó có thể giữ vững vũ khí, bàn tay khi nãy……“Ta đã nói rồi, chỉ được phép vào, không cho đi ra.” Lời nói lãnh khốc, cực kỳ kiêu ngạo vang ra, mang theo khí phách không gì sánh được.Lâm giáo đầu trong lòng run lên, quay đầu, nhìn trung niên nhân khi nãy đi cùng hắn, lúc này quằn quại trên mặt đất, xương đùi vặn vẹo quái dị, mà nơi hắn nằm, có một vết roi màu trắng.Hai cao thủ giỏi nhất Tả tướng phủ, cũng thua dưới một chiêu của cô gái nho nhỏ này, nữ tử này rốt cục là ai?Kinh hãi, kinh hãi không thể tin được.Người xem náo nhiệt xung quanh, lúc này một phen nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng lại lùi về sau một chút, cô gái này, quá lợi hại.Thu liễm sát khí trong mắt, Lưu Nguyệt tùy ý để trường tiên nằm dưới chân, ánh mắt rẻ rúng khinh thường nhìn một đám tàn binh bại tướng, lạnh lùng hừ một cái, bên trong còn chứa cả khinh miệt, ngay cả một đám người cách mấy chục trượng ngoài kia cũng cảm giác được.Mặt trời trên cao sáng lạn, dưới này lại một mảnh âm hàn.Nhìn Lưu Nguyệt gây sự như thế, có mấy người có giao hảo với Tả tướng hoặc muốn a dua, đã chạy đi tìm Cửu Môn Đề Đốc, giữa ban ngày ban mặt ẩu đả người Tả tướng phủ, không thèm để ý Vương pháp, vậy phải báo Cửu Môn Đề Đốc giải quyết.Một con ngựa cao to cùng mấy trăm binh sĩ rất nhanh chạy đi.“Hôm nay cần phải hảo hảo báo hướng bề trên báo cáo công lao mới được.” Cửu Môn Đề Đốc tự mình suất binh, trong mắt tản ra vẻ mừng như điên, mấy ngày nay đang sầu không biết tìm đâu ra thời cơ nịnh bợ Tả tướng, hôm nay tự nhiên được dâng tận miệng.Lời nói vừa dứt, phó tướng bên cạnh còn không kịp tiếp lời, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tranh công, ngươi có biết người tìm tới Tả tướng phủ gây phiền toái là ai không?”Cửu Môn Đề Đốc nghe thấy lập tức ghìm ngựa, nhìn hướng ngã tư đường.Một thân áo xanh dài, dung mạo cực kỳ tuấn lãng, đây không phải người trẻ tuổi kiệt xuất nhất Mộ Dung phủ, Mộ Dung Trần, thì còn là ai nữa, người này không đắc tội nổi.Cửu Môn Đề Đốc lập tức ghìm ngựa, cười nhìn Mộ Dung Trần nói: “Xin hỏi là ai?”“Tiểu muội của ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt.” Mộ Dung Trần dựa vào tường, nhìn Cửu Môn Đề Đốc, hơi nhướng mày nói.