Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 317
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ngươi hỏi câu này không phải là rất vô nghĩa sao, ta là tinh linh bé nhất trong tộc, Đỗ Tư trưởng lão, ngươi không phải quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi đấy chứ? Ngày mai ta sẽ nói với lão đại, để lão đại kê thuốc cho người, sẽ chữa khỏi được chứng bệnh này của người.” Á Lê oán giận nói.“Tiêu tử nhà ngươi mới bị hồ đồ, cút ngay cho ta……”“Đấy, còn không phải người bị hồ đồ rồi sao, đêm hôm khuya khoắt người đem ta đến đây chỉ để hỏi hai câu kia thôi sao, đúng là người già rồi nên đầu óc cũng có vấn đề.” Sau câu nói đấy oán giận và bất mãn của Á Lê, lùm cây trở nên yên lặng, không có thanh âm nào phát ra ở đó nữa.Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chỗ đám người Phong Vân đang đứng rõ ràng có khá đông người nhưng lại không ai nói lời nào, tất cả mọi người đều im lặng.Chỉ nghe thấy được tiếng gió vẫn đang thản nhiên thổi.Thật lâu sau, chiến binh tinh linh khỏe mạnh dẫn đầu lúc nãy mới nặng nề thở dài một tiếng.Một ngàn bảy trăm tuổi, đối với loài người mà nói sống được đến tuổi đó là quá đỗi thần kỳ.Nhưng đối với tinh linh mà nói thì chỉ là đang tuổi thanh niên mà thôi .Mà lời nói của Á Lê có ý gì nhỉ, Phong Vân nghe xong vừa như hiểu được lại vừa như không hiểu gì cả, mơ mơ hồ hồ.Sau Á Lê, bộ tộc tinh linh không có tinh linh nào được sinh ra nữa.Một ngàn bảy trăm năm, đây thật sự là khoảng thời gian quá dài.“Á Phi, ta rất không thích mọi thứ không rõ ràng.” Giữa không gian yên tĩnh, Phong Vân nhìn Á Phi chậm rãi mở miệng:“Hơn nữa, ta không muốn ở đây làm người hồ đồ. Có gì muốn nói ngươi cứ nói ra hết đi, ngươi cũng biết ta đối với ngươi cũng không quá khách khí, ta cần ngươi giúp đỡ cũng sẽ nói thẳng cho ngươi biết, vì vậy ngươi cũng không cần khách khí với ta.”
“Ngươi hỏi câu này không phải là rất vô nghĩa sao, ta là tinh linh bé nhất trong tộc, Đỗ Tư trưởng lão, ngươi không phải quá lớn tuổi nên
hồ đồ rồi đấy chứ? Ngày mai ta sẽ nói với lão đại, để lão đại kê thuốc
cho người, sẽ chữa khỏi được chứng bệnh này của người.” Á Lê oán giận nói.
“Tiêu tử nhà ngươi mới bị hồ đồ, cút ngay cho ta……”
“Đấy, còn không phải người bị hồ đồ rồi sao, đêm hôm khuya khoắt
người đem ta đến đây chỉ để hỏi hai câu kia thôi sao, đúng là người già
rồi nên đầu óc cũng có vấn đề.” Sau câu nói đấy oán giận và bất mãn của Á Lê, lùm cây trở nên yên lặng, không có thanh âm nào phát ra ở đó nữa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chỗ đám người Phong Vân đang đứng rõ ràng có khá đông người nhưng lại không ai nói lời nào, tất cả mọi người đều
im lặng.Chỉ nghe thấy được tiếng gió vẫn đang thản nhiên thổi.
Thật lâu sau, chiến binh tinh linh khỏe mạnh dẫn đầu lúc nãy mới nặng nề thở dài một tiếng.Một ngàn bảy trăm tuổi, đối với loài người mà nói
sống được đến tuổi đó là quá đỗi thần kỳ.Nhưng đối với tinh linh mà nói
thì chỉ là đang tuổi thanh niên mà thôi .Mà lời nói của Á Lê có ý gì
nhỉ, Phong Vân nghe xong vừa như hiểu được lại vừa như không hiểu gì cả, mơ mơ hồ hồ.Sau Á Lê, bộ tộc tinh linh không có tinh linh nào được sinh ra nữa.Một ngàn bảy trăm năm, đây thật sự là khoảng thời gian quá dài.
“Á Phi, ta rất không thích mọi thứ không rõ ràng.” Giữa không gian yên tĩnh, Phong Vân nhìn Á Phi chậm rãi mở miệng:“Hơn nữa, ta không muốn ở đây làm người hồ đồ. Có gì muốn nói ngươi cứ nói
ra hết đi, ngươi cũng biết ta đối với ngươi cũng không quá khách khí, ta cần ngươi giúp đỡ cũng sẽ nói thẳng cho ngươi biết, vì vậy ngươi cũng
không cần khách khí với ta.”
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ngươi hỏi câu này không phải là rất vô nghĩa sao, ta là tinh linh bé nhất trong tộc, Đỗ Tư trưởng lão, ngươi không phải quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi đấy chứ? Ngày mai ta sẽ nói với lão đại, để lão đại kê thuốc cho người, sẽ chữa khỏi được chứng bệnh này của người.” Á Lê oán giận nói.“Tiêu tử nhà ngươi mới bị hồ đồ, cút ngay cho ta……”“Đấy, còn không phải người bị hồ đồ rồi sao, đêm hôm khuya khoắt người đem ta đến đây chỉ để hỏi hai câu kia thôi sao, đúng là người già rồi nên đầu óc cũng có vấn đề.” Sau câu nói đấy oán giận và bất mãn của Á Lê, lùm cây trở nên yên lặng, không có thanh âm nào phát ra ở đó nữa.Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chỗ đám người Phong Vân đang đứng rõ ràng có khá đông người nhưng lại không ai nói lời nào, tất cả mọi người đều im lặng.Chỉ nghe thấy được tiếng gió vẫn đang thản nhiên thổi.Thật lâu sau, chiến binh tinh linh khỏe mạnh dẫn đầu lúc nãy mới nặng nề thở dài một tiếng.Một ngàn bảy trăm tuổi, đối với loài người mà nói sống được đến tuổi đó là quá đỗi thần kỳ.Nhưng đối với tinh linh mà nói thì chỉ là đang tuổi thanh niên mà thôi .Mà lời nói của Á Lê có ý gì nhỉ, Phong Vân nghe xong vừa như hiểu được lại vừa như không hiểu gì cả, mơ mơ hồ hồ.Sau Á Lê, bộ tộc tinh linh không có tinh linh nào được sinh ra nữa.Một ngàn bảy trăm năm, đây thật sự là khoảng thời gian quá dài.“Á Phi, ta rất không thích mọi thứ không rõ ràng.” Giữa không gian yên tĩnh, Phong Vân nhìn Á Phi chậm rãi mở miệng:“Hơn nữa, ta không muốn ở đây làm người hồ đồ. Có gì muốn nói ngươi cứ nói ra hết đi, ngươi cũng biết ta đối với ngươi cũng không quá khách khí, ta cần ngươi giúp đỡ cũng sẽ nói thẳng cho ngươi biết, vì vậy ngươi cũng không cần khách khí với ta.”