Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 85: Phong vân trở mình (1)
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nhìn cứ nghĩ mũi tên màu đen kia chắc chắc sẽ bắn trúng Lưu Nguyệt, đột nhiên một đạo kim quang loé lên, lướt qua Lưu Nguyệt, bắn trúng mũi tên đen kia.Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng nhỏ, mũi tên đen bị đạo kim quang bắn vỡ làm hai nửa, rơi trên mặt đất.Một mũi tên vàng vững vàng cắm trên mặt đất sau lưng Lưu Nguyệt.Ánh mặt trời chiếu qua tàng cây, rọi xuống, ánh vàng chói mắt loé ra.Lưu Nguyệt thấy vậy hơi hơi chau mày, nhướng mắt nhìn phía trước, là Độc Cô Dạ một thân bạch bào tóc đen, ngồi trên một con bạch mã trắng như tuyết, lúc này đang thu đại cung hoàng kim trong tay lại, sắc mặt lạnh lùng.Mà tam kỵ hộ vệ bên người hắn, lúc này đã tự động tách ra tấn công thích khách trong rừng rậm.Đám võ tướng cùng thị vệ nãy giờ vẫn luôn theo Lưu Nguyệt bát hoàng tử, thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất tề rống giận đuổi theo thích khách trong rừng, cư nhiên dám ám sát Dực Vương phi của bọn họ.Mũi tên đã gãy nát, không thể nhận diện.Lưu Nguyệt thu hồi nhuyễn kiếm, ghìm ngựa đứng tại chỗ.Chỉ còn một chút nữa là xong rồi.“Tam tẩu, tẩu không sao chứ?” Bát hoàng tử phóng tới, thần tình lo lắng.“Không có việc gì.” Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại, trả lời Bát hoàng tử, chỉ chăm chú nhìn mũi tên đen đã bị bắn thành hai mảnh.Tiễn pháp rất tốt, vừa vặn một phát, đã huỷ mất ấn ký khắc lên trên.Lưu Nguyệt tự tiếc uổng một chút, cái ấn ký kia là của Tả tướng, nàng cố ý tạo ra một cái thật hoàn mỹ, thật tinh xảo như vậy, để hôm nay dùng tới, không ngờ Độc Cô Dạ này một chiêu thật là ‘chuẩn’, huỷ không còn một mảnh.Hôm qua nàng nhìn theo sắc mặt Liễu hoàng hậu cùng Tả tướng, bí mật phân phó gì đó, hôm nay là bên trong rừng rậm, có dã thú, có loạn tiễn, tình huống gì cũng có thể xảy ra, quả thực là một thiên đường để ám sát.Nếu Tả tướng bọn họ mà không động thủ sớm, sẽ không còn cơ hội khác nữa, chờ Độc Cô Dạ đi rồi, Hiên Viên Triệt thật sự có thể thay thế ngôi vị Thái tử, Hiên Viên Thừa không còn giá trị gì.Hôm nay, là một ngày tốt, Lưu Nguyệt cũng từ Huyết Ảnh vệ moi ra được tin tức của Tả tướng, bất quá, so với khiến mình thành tấm bia cho kẻ thù, không bằng tự mình làm, vu oan giá hoạ, muốn làm gì, phải nắm lấy tiên cơ trong tay, nếu không đành ở thế bị động, nàng không thích như vậy.Trong lòng uất giận, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Lưu Nguyệt chậm rãi phóng ngựa tới trước Độc Cô Dạ, từ hàm răng nghiến ra hai chữ: “Đa tạ.”
Nhìn cứ nghĩ mũi tên màu đen kia chắc chắc sẽ bắn trúng Lưu Nguyệt, đột nhiên một đạo kim quang loé lên, lướt qua Lưu Nguyệt, bắn trúng mũi tên đen kia.
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng nhỏ, mũi tên đen bị đạo kim quang bắn vỡ làm hai nửa, rơi trên mặt đất.
Một mũi tên vàng vững vàng cắm trên mặt đất sau lưng Lưu Nguyệt.
Ánh mặt trời chiếu qua tàng cây, rọi xuống, ánh vàng chói mắt loé ra.
Lưu Nguyệt thấy vậy hơi hơi chau mày, nhướng mắt nhìn phía trước, là Độc Cô Dạ một thân bạch bào tóc đen, ngồi trên một con bạch mã trắng như tuyết, lúc này đang thu đại cung hoàng kim trong tay lại, sắc mặt lạnh lùng.
Mà tam kỵ hộ vệ bên người hắn, lúc này đã tự động tách ra tấn công thích khách trong rừng rậm.
Đám võ tướng cùng thị vệ nãy giờ vẫn luôn theo Lưu Nguyệt bát hoàng tử, thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất tề rống giận đuổi theo thích khách trong rừng, cư nhiên dám ám sát Dực Vương phi của bọn họ.
Mũi tên đã gãy nát, không thể nhận diện.
Lưu Nguyệt thu hồi nhuyễn kiếm, ghìm ngựa đứng tại chỗ.
Chỉ còn một chút nữa là xong rồi.
“Tam tẩu, tẩu không sao chứ?” Bát hoàng tử phóng tới, thần tình lo lắng.
“Không có việc gì.” Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại, trả lời Bát hoàng tử, chỉ chăm chú nhìn mũi tên đen đã bị bắn thành hai mảnh.
Tiễn pháp rất tốt, vừa vặn một phát, đã huỷ mất ấn ký khắc lên trên.
Lưu Nguyệt tự tiếc uổng một chút, cái ấn ký kia là của Tả tướng, nàng cố ý tạo ra một cái thật hoàn mỹ, thật tinh xảo như vậy, để hôm nay dùng tới, không ngờ Độc Cô Dạ này một chiêu thật là ‘chuẩn’, huỷ không còn một mảnh.
Hôm qua nàng nhìn theo sắc mặt Liễu hoàng hậu cùng Tả tướng, bí mật phân phó gì đó, hôm nay là bên trong rừng rậm, có dã thú, có loạn tiễn, tình huống gì cũng có thể xảy ra, quả thực là một thiên đường để ám sát.
Nếu Tả tướng bọn họ mà không động thủ sớm, sẽ không còn cơ hội khác nữa, chờ Độc Cô Dạ đi rồi, Hiên Viên Triệt thật sự có thể thay thế ngôi vị Thái tử, Hiên Viên Thừa không còn giá trị gì.
Hôm nay, là một ngày tốt, Lưu Nguyệt cũng từ Huyết Ảnh vệ moi ra được tin tức của Tả tướng, bất quá, so với khiến mình thành tấm bia cho kẻ thù, không bằng tự mình làm, vu oan giá hoạ, muốn làm gì, phải nắm lấy tiên cơ trong tay, nếu không đành ở thế bị động, nàng không thích như vậy.
Trong lòng uất giận, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Lưu Nguyệt chậm rãi phóng ngựa tới trước Độc Cô Dạ, từ hàm răng nghiến ra hai chữ: “Đa tạ.”
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nhìn cứ nghĩ mũi tên màu đen kia chắc chắc sẽ bắn trúng Lưu Nguyệt, đột nhiên một đạo kim quang loé lên, lướt qua Lưu Nguyệt, bắn trúng mũi tên đen kia.Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng nhỏ, mũi tên đen bị đạo kim quang bắn vỡ làm hai nửa, rơi trên mặt đất.Một mũi tên vàng vững vàng cắm trên mặt đất sau lưng Lưu Nguyệt.Ánh mặt trời chiếu qua tàng cây, rọi xuống, ánh vàng chói mắt loé ra.Lưu Nguyệt thấy vậy hơi hơi chau mày, nhướng mắt nhìn phía trước, là Độc Cô Dạ một thân bạch bào tóc đen, ngồi trên một con bạch mã trắng như tuyết, lúc này đang thu đại cung hoàng kim trong tay lại, sắc mặt lạnh lùng.Mà tam kỵ hộ vệ bên người hắn, lúc này đã tự động tách ra tấn công thích khách trong rừng rậm.Đám võ tướng cùng thị vệ nãy giờ vẫn luôn theo Lưu Nguyệt bát hoàng tử, thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất tề rống giận đuổi theo thích khách trong rừng, cư nhiên dám ám sát Dực Vương phi của bọn họ.Mũi tên đã gãy nát, không thể nhận diện.Lưu Nguyệt thu hồi nhuyễn kiếm, ghìm ngựa đứng tại chỗ.Chỉ còn một chút nữa là xong rồi.“Tam tẩu, tẩu không sao chứ?” Bát hoàng tử phóng tới, thần tình lo lắng.“Không có việc gì.” Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại, trả lời Bát hoàng tử, chỉ chăm chú nhìn mũi tên đen đã bị bắn thành hai mảnh.Tiễn pháp rất tốt, vừa vặn một phát, đã huỷ mất ấn ký khắc lên trên.Lưu Nguyệt tự tiếc uổng một chút, cái ấn ký kia là của Tả tướng, nàng cố ý tạo ra một cái thật hoàn mỹ, thật tinh xảo như vậy, để hôm nay dùng tới, không ngờ Độc Cô Dạ này một chiêu thật là ‘chuẩn’, huỷ không còn một mảnh.Hôm qua nàng nhìn theo sắc mặt Liễu hoàng hậu cùng Tả tướng, bí mật phân phó gì đó, hôm nay là bên trong rừng rậm, có dã thú, có loạn tiễn, tình huống gì cũng có thể xảy ra, quả thực là một thiên đường để ám sát.Nếu Tả tướng bọn họ mà không động thủ sớm, sẽ không còn cơ hội khác nữa, chờ Độc Cô Dạ đi rồi, Hiên Viên Triệt thật sự có thể thay thế ngôi vị Thái tử, Hiên Viên Thừa không còn giá trị gì.Hôm nay, là một ngày tốt, Lưu Nguyệt cũng từ Huyết Ảnh vệ moi ra được tin tức của Tả tướng, bất quá, so với khiến mình thành tấm bia cho kẻ thù, không bằng tự mình làm, vu oan giá hoạ, muốn làm gì, phải nắm lấy tiên cơ trong tay, nếu không đành ở thế bị động, nàng không thích như vậy.Trong lòng uất giận, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Lưu Nguyệt chậm rãi phóng ngựa tới trước Độc Cô Dạ, từ hàm răng nghiến ra hai chữ: “Đa tạ.”