Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 341
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Gương mặt tươi cười, tình ý thật sâu, tràn đầy tình cảm.Lực hấp dẫn còn lớn hơn lúc nãy rất nhiều.Phong Vân liền đi đến phía trước.Mộc Hoàng không thể thi triển được linh lực, mà Phong Vân lúc này lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Mộc Hoàng vì vậy mà bị nàng kéo về phía trước.Mộc Hoàng biết đây là do vị trí của Phong Vân ở trong lòng hắn, hắn rất mạnh, nhưng cũng không ngăn được Phong Vân, sắc mặt không khỏi tái mét.Phong Vân đã đi đến miệng vực, từng bước từng bước rơi xuống.Mộc Hoàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay Phong Vân, cũng bị kéo theo rơi xuống vực.Mộc Hoàng nhanh chóng phản ứng, nhanh tay bám lấy miệng vực, khống chế để không bị rơi xuống, mang theo Phong Vân treo mình trên vách đá.Tay Mộc Hoàng vừa tiếp xúc với đám tà khí màu đen kia, lập tức nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên.Năm ngón tay Mộc Hoàng đang bám vào vách đá rất nhanh bị ăn mòn thành màu đen, chỉ còn thấy xương lộ ra.Hơn nữa, tà khí màu đen kia cũng dần dần ăn mòn dọc theo cánh tay Mộc Hoàng.“Mau tỉnh lại cho ta, nhanh lên, Phong Vân, tỉnh lại, tỉnh lại mau, ta đã nói sẽ cho nàng cuộc sống nàng muốn thì nhất định sẽ làm được, nàng nhanh tỉnh lại mau……”Trán Mộc Hoàng nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, không thể sử dụng được linh lực, cơ thể dần dần bị ăn mòn, cái loại cảm giác này……Một tiếng rống to trầm thấp vang lên, vài giọt mồ hôi lớn rơi xuống, vang vọng giữa vực sâu ngun ngút.Phong Vân bị Mộc Hoàng gắt gao bắt lấy, lơ lửng giữa không trung, tà khí màu đen ở dưới kia đang cuồn cuộn trào dâng, không ngừng cuốn lấy Phong Vân.Vô số cánh tay màu đen đang muốn vươn lên chạm vào chân Phong Vân.“Nữ nhân này, nàng tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?” Lời nói giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng giữa không trung, máu cùng mồ hôi của hắn hòa loãng vào nhau tí tách rơi xuống vực.Tách, một giọt máu loãng vô tình rơi xuống mặt Phong Vân.Đám hắc khí đang quấn quanh trên người Phong Vân bị chấn động mạnh.Mọi người ở trên con đường bên phải kia có chút hốt hoảng.Mộc Hoàng thấy vậy lập tức hé miệng, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó cúi đầu, một ngụm máu tươi phun về phía Phong Vân.Huyết sắc lưu ly có thể trừ khử tà khí.Phong Vân chấn động mạnh, cảnh vật trước mắt tất cả đều tan biến đi, không còn cha mẹ, cũng không có thân nhân bằng hữu.Trước mắt chỉ còn vực đen sâu thẳm, chỉ còn Mộc Hoàng đang nắm chặt tay nàng.Tâm trí Phong Vân nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu.Nàng nhìn thấy Mộc Hoàng đã bị đám khí tà ác kia ăn mòn nửa người nhưng vẫn đang nắm chặt tay nàng không buông.Những chuyện xảy ra trong ảo ảnh vừa rồi từng chuyện từng chuyện dần dần hiện lên trong tâm trí nàng.Nàng vì muốn có cuộc sống bình yên đã lựa chọn từ bỏ Mộc Hoàng.Mộc Hoàng ở ngay bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.Nhưng lúc nay, hắn lại…… hắn lại……Hắn không lựa chọn từ bỏ nàng……Phong Vân cảm thấy trong lòng lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, trong lòng vừa chua sót, vừa đau, vừa sợ, những cảm xúc mãnh liệt này khiến nàng không cách bình tĩnh được.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Mộc Hoàng, Phong Vân cắn răng, nhẹ nhàng mở miệng:“Vì sao?”Vì cái gì mà còn không muốn buông tha nàng?Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.Người được chọn không phải là mình, còn gì để lưu luyến nữa.
Gương mặt tươi cười, tình ý thật sâu, tràn đầy tình
cảm.Lực hấp dẫn còn lớn hơn lúc nãy rất nhiều.Phong Vân liền đi đến phía trước.
Mộc Hoàng không thể thi triển được linh lực, mà Phong
Vân lúc này lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Mộc Hoàng vì vậy mà bị nàng kéo về phía trước.
Mộc Hoàng biết đây là do vị trí của Phong Vân ở trong
lòng hắn, hắn rất mạnh, nhưng cũng không ngăn được Phong Vân, sắc mặt
không khỏi tái mét.Phong Vân đã đi đến miệng vực, từng bước từng bước
rơi xuống.
Mộc Hoàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay Phong Vân, cũng bị kéo theo rơi xuống vực.
Mộc Hoàng nhanh chóng phản ứng, nhanh tay bám lấy miệng
vực, khống chế để không bị rơi xuống, mang theo Phong Vân treo mình trên vách đá.Tay Mộc Hoàng vừa tiếp xúc với đám tà khí màu đen kia, lập tức
nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên.
Năm ngón tay Mộc Hoàng đang bám vào vách đá rất nhanh bị ăn mòn thành màu đen, chỉ còn thấy xương lộ ra.Hơn nữa, tà khí màu đen
kia cũng dần dần ăn mòn dọc theo cánh tay Mộc Hoàng.
“Mau tỉnh lại cho ta, nhanh lên, Phong Vân, tỉnh lại, tỉnh lại mau, ta đã nói sẽ cho nàng cuộc sống nàng muốn thì nhất định
sẽ làm được, nàng nhanh tỉnh lại mau……”
Trán Mộc Hoàng nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, không thể sử dụng được linh lực, cơ thể dần dần bị ăn mòn, cái loại cảm giác này……
Một tiếng rống to trầm thấp vang lên, vài giọt mồ hôi lớn rơi xuống, vang vọng giữa vực sâu ngun ngút.
Phong Vân bị Mộc Hoàng gắt gao bắt lấy, lơ lửng giữa
không trung, tà khí màu đen ở dưới kia đang cuồn cuộn trào dâng, không
ngừng cuốn lấy Phong Vân.Vô số cánh tay màu đen đang muốn vươn lên chạm
vào chân Phong Vân.
“Nữ nhân này, nàng tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?” Lời nói giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng giữa không trung, máu cùng mồ hôi của hắn hòa loãng vào nhau tí tách rơi xuống vực.
Tách, một giọt máu loãng vô tình rơi xuống mặt Phong Vân.
Đám hắc khí đang quấn quanh trên người Phong Vân bị chấn động mạnh.Mọi người ở trên con đường bên phải kia có chút hốt hoảng.
Mộc Hoàng thấy vậy lập tức hé miệng, hung hăng cắn mạnh
vào đầu lưỡi, sau đó cúi đầu, một ngụm máu tươi phun về phía Phong
Vân.Huyết sắc lưu ly có thể trừ khử tà khí.
Phong Vân chấn động mạnh, cảnh vật trước mắt tất cả đều
tan biến đi, không còn cha mẹ, cũng không có thân nhân bằng hữu.Trước
mắt chỉ còn vực đen sâu thẳm, chỉ còn Mộc Hoàng đang nắm chặt tay nàng.
Tâm trí Phong Vân nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng
mạnh mẽ ngẩng đầu.Nàng nhìn thấy Mộc Hoàng đã bị đám khí tà ác kia ăn
mòn nửa người nhưng vẫn đang nắm chặt tay nàng không buông.
Những chuyện xảy ra trong ảo ảnh vừa rồi từng chuyện
từng chuyện dần dần hiện lên trong tâm trí nàng.Nàng vì muốn có cuộc
sống bình yên đã lựa chọn từ bỏ Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng ở ngay bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.
Nhưng lúc nay, hắn lại…… hắn lại……
Hắn không lựa chọn từ bỏ nàng……
Phong Vân cảm thấy trong lòng lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, trong lòng vừa chua sót, vừa đau, vừa sợ, những cảm xúc mãnh liệt
này khiến nàng không cách bình tĩnh được.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh
băng của Mộc Hoàng, Phong Vân cắn răng, nhẹ nhàng mở miệng:“Vì sao?”
Vì cái gì mà còn không muốn buông tha nàng?
Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.Người được chọn không phải là mình, còn gì để lưu luyến nữa.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Gương mặt tươi cười, tình ý thật sâu, tràn đầy tình cảm.Lực hấp dẫn còn lớn hơn lúc nãy rất nhiều.Phong Vân liền đi đến phía trước.Mộc Hoàng không thể thi triển được linh lực, mà Phong Vân lúc này lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Mộc Hoàng vì vậy mà bị nàng kéo về phía trước.Mộc Hoàng biết đây là do vị trí của Phong Vân ở trong lòng hắn, hắn rất mạnh, nhưng cũng không ngăn được Phong Vân, sắc mặt không khỏi tái mét.Phong Vân đã đi đến miệng vực, từng bước từng bước rơi xuống.Mộc Hoàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay Phong Vân, cũng bị kéo theo rơi xuống vực.Mộc Hoàng nhanh chóng phản ứng, nhanh tay bám lấy miệng vực, khống chế để không bị rơi xuống, mang theo Phong Vân treo mình trên vách đá.Tay Mộc Hoàng vừa tiếp xúc với đám tà khí màu đen kia, lập tức nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên.Năm ngón tay Mộc Hoàng đang bám vào vách đá rất nhanh bị ăn mòn thành màu đen, chỉ còn thấy xương lộ ra.Hơn nữa, tà khí màu đen kia cũng dần dần ăn mòn dọc theo cánh tay Mộc Hoàng.“Mau tỉnh lại cho ta, nhanh lên, Phong Vân, tỉnh lại, tỉnh lại mau, ta đã nói sẽ cho nàng cuộc sống nàng muốn thì nhất định sẽ làm được, nàng nhanh tỉnh lại mau……”Trán Mộc Hoàng nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, không thể sử dụng được linh lực, cơ thể dần dần bị ăn mòn, cái loại cảm giác này……Một tiếng rống to trầm thấp vang lên, vài giọt mồ hôi lớn rơi xuống, vang vọng giữa vực sâu ngun ngút.Phong Vân bị Mộc Hoàng gắt gao bắt lấy, lơ lửng giữa không trung, tà khí màu đen ở dưới kia đang cuồn cuộn trào dâng, không ngừng cuốn lấy Phong Vân.Vô số cánh tay màu đen đang muốn vươn lên chạm vào chân Phong Vân.“Nữ nhân này, nàng tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?” Lời nói giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng giữa không trung, máu cùng mồ hôi của hắn hòa loãng vào nhau tí tách rơi xuống vực.Tách, một giọt máu loãng vô tình rơi xuống mặt Phong Vân.Đám hắc khí đang quấn quanh trên người Phong Vân bị chấn động mạnh.Mọi người ở trên con đường bên phải kia có chút hốt hoảng.Mộc Hoàng thấy vậy lập tức hé miệng, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó cúi đầu, một ngụm máu tươi phun về phía Phong Vân.Huyết sắc lưu ly có thể trừ khử tà khí.Phong Vân chấn động mạnh, cảnh vật trước mắt tất cả đều tan biến đi, không còn cha mẹ, cũng không có thân nhân bằng hữu.Trước mắt chỉ còn vực đen sâu thẳm, chỉ còn Mộc Hoàng đang nắm chặt tay nàng.Tâm trí Phong Vân nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu.Nàng nhìn thấy Mộc Hoàng đã bị đám khí tà ác kia ăn mòn nửa người nhưng vẫn đang nắm chặt tay nàng không buông.Những chuyện xảy ra trong ảo ảnh vừa rồi từng chuyện từng chuyện dần dần hiện lên trong tâm trí nàng.Nàng vì muốn có cuộc sống bình yên đã lựa chọn từ bỏ Mộc Hoàng.Mộc Hoàng ở ngay bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.Nhưng lúc nay, hắn lại…… hắn lại……Hắn không lựa chọn từ bỏ nàng……Phong Vân cảm thấy trong lòng lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, trong lòng vừa chua sót, vừa đau, vừa sợ, những cảm xúc mãnh liệt này khiến nàng không cách bình tĩnh được.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Mộc Hoàng, Phong Vân cắn răng, nhẹ nhàng mở miệng:“Vì sao?”Vì cái gì mà còn không muốn buông tha nàng?Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.Người được chọn không phải là mình, còn gì để lưu luyến nữa.