Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 344
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phong Vân và Mộc Hoàng bị bao ở giữa không thể nào mở được mắt ra, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nhau.Khi ánh sáng tan hết ra, hai người chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn.Trên đầu có trời xanh mây trắng, dưới chân có vô vàn loại hoa đẹp như cẩm.Gió nhè nhẹ thổi, mùi cây cỏ thơm ngát, ngọt ngào đến tận ruột gan.Hồ nước gợn sóng quang lân, đẹp không sao tả xiết.Phong Vân chỉ cảm thấy nếu một khắc trước nơi nàng ở được coi là địa ngục thì giờ khắc này nàng đang ở thiên đường.Chuyện gì đang xảy ra vậy?“Còn chưa ôm đủ sao?” Giữa lúc Phong Vân đang vô cùng kinh ngạc, một giọng nói vang lên phía sau hai người, đó là giọng nói của Á Phi.Mộc Hoàng và Phong Vân đồng thời xoay người lại.Chỉ thấy trên mặt hồ nước ở phía sau bọn họ ngoài Á Phi ra còn có một nữ nhân đứng trên đó, dáng người tuyệt đẹp, vẻ mặt hiền lành, dung nhan không có từ ngữ nào có thể tả xiết. Lúc này xung quanh nàng ấy bao phủ bởi ngũ sắc lân quanh rực rỡ càng làm cho nàng ta và Á Phi có vẻ siêu phàm, thoát tục.Á Phi cũng phù phiếm đứng phía trên mặt nước, thản nhiên nhíu mày nhìn bọn họ.“Á Phi.” Giọng nói của Mộc Hoàng có chút trầm thấp.Là do tên tiểu tử này kiên quyết kéo Phong Vân xuống dưới mới làm cho hắn trở thành như vậy, mà hắn ta lại ở đây nhàn nhã thế này.Trong giọng nói của Mộc Hoàng mang theo sự phẫn nộ.Á Phi nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Mộc Hoàng, liếc mắt nhìn Phong Vân một cái, chậm rãi nói:“Nếu không phải ta kéo các ngươi xuống, các ngươi có thể hiểu được lòng mình hay sao.”Lời này của Á Phi vừa nói ra, sắc mặt Mộc Hoàng đen lại.Lời này thật sắc bén.Phong Vân thấy vậy lập tức ôm chặt cánh tay Mộc Hoàng hơn, ngẩng đầu nhìn Á Phi mỉm cười:“Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi. Nếu không nhờ ngươi, ta cũng sẽ không biết quý trọng người bên cạnh.”Dứt lời, nàng quay đầu, nâng mặt nhìn Mộc Hoàng, mặt dán vào Mộc Hoàng cọ cọ, nét mặt tươi cười nói:“Lần sau thành thân, nhất định ta sẽ mời ngươi làm bà mối.”
Phong Vân và Mộc Hoàng bị bao ở giữa không thể nào mở
được mắt ra, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nhau.Khi ánh sáng tan hết ra, hai người chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn.
Trên đầu có trời xanh mây trắng, dưới chân có vô vàn
loại hoa đẹp như cẩm.Gió nhè nhẹ thổi, mùi cây cỏ thơm ngát, ngọt ngào
đến tận ruột gan.Hồ nước gợn sóng quang lân, đẹp không sao tả xiết.
Phong Vân chỉ cảm thấy nếu một khắc trước nơi nàng ở
được coi là địa ngục thì giờ khắc này nàng đang ở thiên đường.Chuyện gì
đang xảy ra vậy?
“Còn chưa ôm đủ sao?” Giữa lúc Phong Vân đang vô cùng kinh ngạc, một giọng nói vang lên phía sau hai người, đó là giọng nói của Á Phi.
Mộc Hoàng và Phong Vân đồng thời xoay người lại.
Chỉ thấy trên mặt hồ nước ở phía sau bọn họ ngoài Á Phi
ra còn có một nữ nhân đứng trên đó, dáng người tuyệt đẹp, vẻ mặt hiền
lành, dung nhan không có từ ngữ nào có thể tả xiết. Lúc này xung quanh
nàng ấy bao phủ bởi ngũ sắc lân quanh rực rỡ càng làm cho nàng ta và Á
Phi có vẻ siêu phàm, thoát tục.
Á Phi cũng phù phiếm đứng phía trên mặt nước, thản nhiên nhíu mày nhìn bọn họ.
“Á Phi.” Giọng nói của Mộc Hoàng có chút trầm
thấp.Là do tên tiểu tử này kiên quyết kéo Phong Vân xuống dưới mới làm
cho hắn trở thành như vậy, mà hắn ta lại ở đây nhàn nhã thế này.Trong
giọng nói của Mộc Hoàng mang theo sự phẫn nộ.
Á Phi nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Mộc Hoàng, liếc mắt nhìn Phong Vân một cái, chậm rãi nói:“Nếu không phải ta kéo các ngươi xuống, các ngươi có thể hiểu được lòng mình hay sao.”
Lời này của Á Phi vừa nói ra, sắc mặt Mộc Hoàng đen lại.Lời này thật sắc bén.
Phong Vân thấy vậy lập tức ôm chặt cánh tay Mộc Hoàng hơn, ngẩng đầu nhìn Á Phi mỉm cười:“Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi. Nếu không nhờ ngươi, ta cũng sẽ không biết quý trọng người bên cạnh.”
Dứt lời, nàng quay đầu, nâng mặt nhìn Mộc Hoàng, mặt dán vào Mộc Hoàng cọ cọ, nét mặt tươi cười nói:“Lần sau thành thân, nhất định ta sẽ mời ngươi làm bà mối.”
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phong Vân và Mộc Hoàng bị bao ở giữa không thể nào mở được mắt ra, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nhau.Khi ánh sáng tan hết ra, hai người chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn.Trên đầu có trời xanh mây trắng, dưới chân có vô vàn loại hoa đẹp như cẩm.Gió nhè nhẹ thổi, mùi cây cỏ thơm ngát, ngọt ngào đến tận ruột gan.Hồ nước gợn sóng quang lân, đẹp không sao tả xiết.Phong Vân chỉ cảm thấy nếu một khắc trước nơi nàng ở được coi là địa ngục thì giờ khắc này nàng đang ở thiên đường.Chuyện gì đang xảy ra vậy?“Còn chưa ôm đủ sao?” Giữa lúc Phong Vân đang vô cùng kinh ngạc, một giọng nói vang lên phía sau hai người, đó là giọng nói của Á Phi.Mộc Hoàng và Phong Vân đồng thời xoay người lại.Chỉ thấy trên mặt hồ nước ở phía sau bọn họ ngoài Á Phi ra còn có một nữ nhân đứng trên đó, dáng người tuyệt đẹp, vẻ mặt hiền lành, dung nhan không có từ ngữ nào có thể tả xiết. Lúc này xung quanh nàng ấy bao phủ bởi ngũ sắc lân quanh rực rỡ càng làm cho nàng ta và Á Phi có vẻ siêu phàm, thoát tục.Á Phi cũng phù phiếm đứng phía trên mặt nước, thản nhiên nhíu mày nhìn bọn họ.“Á Phi.” Giọng nói của Mộc Hoàng có chút trầm thấp.Là do tên tiểu tử này kiên quyết kéo Phong Vân xuống dưới mới làm cho hắn trở thành như vậy, mà hắn ta lại ở đây nhàn nhã thế này.Trong giọng nói của Mộc Hoàng mang theo sự phẫn nộ.Á Phi nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Mộc Hoàng, liếc mắt nhìn Phong Vân một cái, chậm rãi nói:“Nếu không phải ta kéo các ngươi xuống, các ngươi có thể hiểu được lòng mình hay sao.”Lời này của Á Phi vừa nói ra, sắc mặt Mộc Hoàng đen lại.Lời này thật sắc bén.Phong Vân thấy vậy lập tức ôm chặt cánh tay Mộc Hoàng hơn, ngẩng đầu nhìn Á Phi mỉm cười:“Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi. Nếu không nhờ ngươi, ta cũng sẽ không biết quý trọng người bên cạnh.”Dứt lời, nàng quay đầu, nâng mặt nhìn Mộc Hoàng, mặt dán vào Mộc Hoàng cọ cọ, nét mặt tươi cười nói:“Lần sau thành thân, nhất định ta sẽ mời ngươi làm bà mối.”