Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 121: Gió thổi mây phun (21)
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Ngân quang loé lên, một người từ từ ngã xuống, chỗ ngực thủng một lỗ lớn, máu tuôn xối xả.Không có sát khí dày đặc làm người ta sợ hãi, chỉ có quỷ mị, thân hình di chuyển mạc danh kỳ diệu cùng chiêu thức gọn ghẽ.Tả tướng thấy màn này sắc mặt đã sớm xanh mét, xem ra ngày ấy đại náo tướng phủ, Lưu Nguyệt còn lưu tình cho hắn, nếu không, không ai trong phủ còn có thể sống sót bước ra.Năm ngón tay giấu trong áo bào gắt gao nắm chặt, Lưu Nguyệt này, không thể lưu lại được.Đao ảnh bay múc, Lưu Nguyệt lại một quyền hung hăng đánh lên mặt binh lính kia,, hắn không kịp phòng bị, trực tiếp bị chấn lui hai bước, té xuống trước mặt Hiên Viên Triệt, một ngụm máu tươi phun ra, bên trong còn lẫn vài cái răng.Không nặng, không có nội thương, chỉ là đám răng này đã bị một quyền đánh gãy nát.Nữ nhân này không có nội lực, binh lính này lập tức hiểu ra, thân hình còn chưa kịp ngồi dậy, Hiên Viên Triệt đột nhiên vung tay ra, điểm huyệt hắn, khiến hắn nhất thời không thể động đậy một chút nào.Trên tràng còn lại duy nhất một người, hắn đang hoảng hốt, không kịp công kích Lưu Nguyệt, đao trong tay liền chém tới binh lính đang bị Hiên Viên Triệt chế trụ.Lưu Nguyệt cả người chợt động, ngón tay như chớp, ấn vào cái xương sống thứ bảy của binh lính vừa chạy đi một cái.Chỉ nghe tiếng hét thảm, binh lính đang giữa không trung đột nhiên té trên mặt đất, cả người không nhịn được run rẩy, giây lát sau thì ngừng thở, cả người một vết thương cũng không có.Xương sống thứ bảy, là trung khu thần kinh thân thể, một khi đã gãy thì Đại La thần tiên cũng không cứu nổi, đây là chuyện mà bất cứ lính đánh thuê nào cũng biết.Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua, cùng tiếng hít thở cực kỳ hưng phấn.Ba mươi vạn binh lính sùng bái nhìn Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh trên đài cao, trong mắt chất chứa cuồng nhiệt cùng tôn kính tuyệt đối.Mà Tả tướng cùng Hiên Viên Thừa, sắc mặt lại cực kỳ khó coi, trong đêm đen, có thể thấy rõ thân thể hai người hơi run run.Hai người liếc nhìn nhau, nghĩ muốn lặng lẽ trốn đi, chợt thấy bên người, không biết từ khi nào, đã có vài nghìn người vây họ lại, khiến bọn họ không còn đường lui.Trên đài cao, nhẹ nhàng nắm nắm tay, Lưu Nguyệt xoay người nhặt trên mặt đất một cái răng, lạnh lùng cười nói: “Trò này ai cũng biết.”
Ngân quang loé lên, một người từ từ ngã xuống, chỗ ngực thủng một lỗ lớn, máu tuôn xối xả.
Không có sát khí dày đặc làm người ta sợ hãi, chỉ có quỷ mị, thân hình di chuyển mạc danh kỳ diệu cùng chiêu thức gọn ghẽ.
Tả tướng thấy màn này sắc mặt đã sớm xanh mét, xem ra ngày ấy đại náo tướng phủ, Lưu Nguyệt còn lưu tình cho hắn, nếu không, không ai trong phủ còn có thể sống sót bước ra.
Năm ngón tay giấu trong áo bào gắt gao nắm chặt, Lưu Nguyệt này, không thể lưu lại được.
Đao ảnh bay múc, Lưu Nguyệt lại một quyền hung hăng đánh lên mặt binh lính kia,, hắn không kịp phòng bị, trực tiếp bị chấn lui hai bước, té xuống trước mặt Hiên Viên Triệt, một ngụm máu tươi phun ra, bên trong còn lẫn vài cái răng.
Không nặng, không có nội thương, chỉ là đám răng này đã bị một quyền đánh gãy nát.
Nữ nhân này không có nội lực, binh lính này lập tức hiểu ra, thân hình còn chưa kịp ngồi dậy, Hiên Viên Triệt đột nhiên vung tay ra, điểm huyệt hắn, khiến hắn nhất thời không thể động đậy một chút nào.
Trên tràng còn lại duy nhất một người, hắn đang hoảng hốt, không kịp công kích Lưu Nguyệt, đao trong tay liền chém tới binh lính đang bị Hiên Viên Triệt chế trụ.
Lưu Nguyệt cả người chợt động, ngón tay như chớp, ấn vào cái xương sống thứ bảy của binh lính vừa chạy đi một cái.
Chỉ nghe tiếng hét thảm, binh lính đang giữa không trung đột nhiên té trên mặt đất, cả người không nhịn được run rẩy, giây lát sau thì ngừng thở, cả người một vết thương cũng không có.
Xương sống thứ bảy, là trung khu thần kinh thân thể, một khi đã gãy thì Đại La thần tiên cũng không cứu nổi, đây là chuyện mà bất cứ lính đánh thuê nào cũng biết.
Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua, cùng tiếng hít thở cực kỳ hưng phấn.
Ba mươi vạn binh lính sùng bái nhìn Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh trên đài cao, trong mắt chất chứa cuồng nhiệt cùng tôn kính tuyệt đối.
Mà Tả tướng cùng Hiên Viên Thừa, sắc mặt lại cực kỳ khó coi, trong đêm đen, có thể thấy rõ thân thể hai người hơi run run.
Hai người liếc nhìn nhau, nghĩ muốn lặng lẽ trốn đi, chợt thấy bên người, không biết từ khi nào, đã có vài nghìn người vây họ lại, khiến bọn họ không còn đường lui.
Trên đài cao, nhẹ nhàng nắm nắm tay, Lưu Nguyệt xoay người nhặt trên mặt đất một cái răng, lạnh lùng cười nói: “Trò này ai cũng biết.”
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Ngân quang loé lên, một người từ từ ngã xuống, chỗ ngực thủng một lỗ lớn, máu tuôn xối xả.Không có sát khí dày đặc làm người ta sợ hãi, chỉ có quỷ mị, thân hình di chuyển mạc danh kỳ diệu cùng chiêu thức gọn ghẽ.Tả tướng thấy màn này sắc mặt đã sớm xanh mét, xem ra ngày ấy đại náo tướng phủ, Lưu Nguyệt còn lưu tình cho hắn, nếu không, không ai trong phủ còn có thể sống sót bước ra.Năm ngón tay giấu trong áo bào gắt gao nắm chặt, Lưu Nguyệt này, không thể lưu lại được.Đao ảnh bay múc, Lưu Nguyệt lại một quyền hung hăng đánh lên mặt binh lính kia,, hắn không kịp phòng bị, trực tiếp bị chấn lui hai bước, té xuống trước mặt Hiên Viên Triệt, một ngụm máu tươi phun ra, bên trong còn lẫn vài cái răng.Không nặng, không có nội thương, chỉ là đám răng này đã bị một quyền đánh gãy nát.Nữ nhân này không có nội lực, binh lính này lập tức hiểu ra, thân hình còn chưa kịp ngồi dậy, Hiên Viên Triệt đột nhiên vung tay ra, điểm huyệt hắn, khiến hắn nhất thời không thể động đậy một chút nào.Trên tràng còn lại duy nhất một người, hắn đang hoảng hốt, không kịp công kích Lưu Nguyệt, đao trong tay liền chém tới binh lính đang bị Hiên Viên Triệt chế trụ.Lưu Nguyệt cả người chợt động, ngón tay như chớp, ấn vào cái xương sống thứ bảy của binh lính vừa chạy đi một cái.Chỉ nghe tiếng hét thảm, binh lính đang giữa không trung đột nhiên té trên mặt đất, cả người không nhịn được run rẩy, giây lát sau thì ngừng thở, cả người một vết thương cũng không có.Xương sống thứ bảy, là trung khu thần kinh thân thể, một khi đã gãy thì Đại La thần tiên cũng không cứu nổi, đây là chuyện mà bất cứ lính đánh thuê nào cũng biết.Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua, cùng tiếng hít thở cực kỳ hưng phấn.Ba mươi vạn binh lính sùng bái nhìn Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh trên đài cao, trong mắt chất chứa cuồng nhiệt cùng tôn kính tuyệt đối.Mà Tả tướng cùng Hiên Viên Thừa, sắc mặt lại cực kỳ khó coi, trong đêm đen, có thể thấy rõ thân thể hai người hơi run run.Hai người liếc nhìn nhau, nghĩ muốn lặng lẽ trốn đi, chợt thấy bên người, không biết từ khi nào, đã có vài nghìn người vây họ lại, khiến bọn họ không còn đường lui.Trên đài cao, nhẹ nhàng nắm nắm tay, Lưu Nguyệt xoay người nhặt trên mặt đất một cái răng, lạnh lùng cười nói: “Trò này ai cũng biết.”