Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 144: Nợ máu phải trả bằng máu (10)
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.Mùi máu tươi, theo gió đêm bay đến, từ cửa sổ, từ cửa phòng, từ khắp nơi, bay đến, thật nồng đậm, thật khiến người ta kinh hồn tán đảm.“Không, không….” Nàng như thế nào có thể không thèm để ý vương pháp như thế? Nàng như thế nào có thể ngang nhiên sát phạt vào phủ của hắn? Nàng……Nàng……Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ như cũng nhiễm một mảng huyết hồng.Nhan sắc vấy máu càng toát ra vẻ đẹp diễm lệ, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào, máu chậm rãi nhỏ giọt theo mũi kiếm, trên nền đá xanh trắng kia, xẹt qua một tia máu.“Phần phật.” Cửa phòng bị gió thổi mở ra, Tả tướng trong phòng đột nhiên nhảy dựng cả người.Sát khí, vô hạn vô biên sát khí, bao vây hắn, đó là giá lạnh đến từ địa ngục.Dưới ánh trăng, Lưu Nguyệt như đạp trên ánh trăng mà vào.Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ toả sáng cùng ánh trăng tỏ, nhưng cũng đồng dạng trong trẻo lạnh lùng không chút hơi người, máu lan tràn, thiết huyết mà lãnh khốc.Tả tướng trước giờ chưa từng thấy được Lưu Nguyệt không thèm kìm giữ sát khí như vậy, mặt mày biến sắc, vặn vẹo, thân thể không ngừng phát run, quần rất nhanh đã ướt.Sát khí bén nhọn như vậy, không phải thứ hắn có thể chịu nổi.Từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước tới gần, mũi kiếm sắc lạnh kia, thật âm hàn, như lưỡi hái tử thần.“Ta….gia…..nhân…..” Tả tướng nơm nớp lo sợ, cơ hồ không thể nói đầy đủ một câu.“Ngươi rất nhanh sẽ gặp được họ thôi.” Huyết kiếm chậm rãi nâng lên, kề lên cổ họng Tả tướng.“Không….Không, những người đó không phải người của ta, bọn họ không phải của ta, ta không biết bọn họ là ai, bọn họ là người của Phỉ tướng quân, không phải ta, không phải ta.” Trong hoảng sợ tột độ, Tả tướng cư nhiên còn nói được một câu lưu loát.“Ngươi nghĩ rằng nói ra ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao.” Lời nói lạnh lùng, không chút hơi ấm con người.Huyết kiếm lướt qua, một lỗ thủng sâu hoắm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới, xoay người bước đi.Phía sau, Tả tướng trợn mắt, cổ họng thầm thì phát ra âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói được, chậm rãi ngã xuống.Tay chậm rãi vung lên, các loại tín hiện đủ màu bay vút lên cao, nở rộ trên bầu trời Thiên Thần quốc.Tất cả người của Lưu Nguyệt, hành động.Dám hại Hiên Viên Triệt, ta sẽ cho các ngươi táng theo cùng.Huyết sắc tràn ngập, tối nay không ai ngủ được.
Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.
Mùi máu tươi, theo gió đêm bay đến, từ cửa sổ, từ cửa phòng, từ khắp nơi, bay đến, thật nồng đậm, thật khiến người ta kinh hồn tán đảm.
“Không, không….” Nàng như thế nào có thể không thèm để ý vương pháp như thế? Nàng như thế nào có thể ngang nhiên sát phạt vào phủ của hắn? Nàng……Nàng……
Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ như cũng nhiễm một mảng huyết hồng.
Nhan sắc vấy máu càng toát ra vẻ đẹp diễm lệ, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào, máu chậm rãi nhỏ giọt theo mũi kiếm, trên nền đá xanh trắng kia, xẹt qua một tia máu.
“Phần phật.” Cửa phòng bị gió thổi mở ra, Tả tướng trong phòng đột nhiên nhảy dựng cả người.
Sát khí, vô hạn vô biên sát khí, bao vây hắn, đó là giá lạnh đến từ địa ngục.
Dưới ánh trăng, Lưu Nguyệt như đạp trên ánh trăng mà vào.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ toả sáng cùng ánh trăng tỏ, nhưng cũng đồng dạng trong trẻo lạnh lùng không chút hơi người, máu lan tràn, thiết huyết mà lãnh khốc.
Tả tướng trước giờ chưa từng thấy được Lưu Nguyệt không thèm kìm giữ sát khí như vậy, mặt mày biến sắc, vặn vẹo, thân thể không ngừng phát run, quần rất nhanh đã ướt.
Sát khí bén nhọn như vậy, không phải thứ hắn có thể chịu nổi.
Từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước tới gần, mũi kiếm sắc lạnh kia, thật âm hàn, như lưỡi hái tử thần.
“Ta….gia…..nhân…..” Tả tướng nơm nớp lo sợ, cơ hồ không thể nói đầy đủ một câu.
“Ngươi rất nhanh sẽ gặp được họ thôi.” Huyết kiếm chậm rãi nâng lên, kề lên cổ họng Tả tướng.
“Không….Không, những người đó không phải người của ta, bọn họ không phải của ta, ta không biết bọn họ là ai, bọn họ là người của Phỉ tướng quân, không phải ta, không phải ta.” Trong hoảng sợ tột độ, Tả tướng cư nhiên còn nói được một câu lưu loát.
“Ngươi nghĩ rằng nói ra ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao.” Lời nói lạnh lùng, không chút hơi ấm con người.
Huyết kiếm lướt qua, một lỗ thủng sâu hoắm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới, xoay người bước đi.
Phía sau, Tả tướng trợn mắt, cổ họng thầm thì phát ra âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói được, chậm rãi ngã xuống.
Tay chậm rãi vung lên, các loại tín hiện đủ màu bay vút lên cao, nở rộ trên bầu trời Thiên Thần quốc.
Tất cả người của Lưu Nguyệt, hành động.
Dám hại Hiên Viên Triệt, ta sẽ cho các ngươi táng theo cùng.
Huyết sắc tràn ngập, tối nay không ai ngủ được.
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.Mùi máu tươi, theo gió đêm bay đến, từ cửa sổ, từ cửa phòng, từ khắp nơi, bay đến, thật nồng đậm, thật khiến người ta kinh hồn tán đảm.“Không, không….” Nàng như thế nào có thể không thèm để ý vương pháp như thế? Nàng như thế nào có thể ngang nhiên sát phạt vào phủ của hắn? Nàng……Nàng……Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ như cũng nhiễm một mảng huyết hồng.Nhan sắc vấy máu càng toát ra vẻ đẹp diễm lệ, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào, máu chậm rãi nhỏ giọt theo mũi kiếm, trên nền đá xanh trắng kia, xẹt qua một tia máu.“Phần phật.” Cửa phòng bị gió thổi mở ra, Tả tướng trong phòng đột nhiên nhảy dựng cả người.Sát khí, vô hạn vô biên sát khí, bao vây hắn, đó là giá lạnh đến từ địa ngục.Dưới ánh trăng, Lưu Nguyệt như đạp trên ánh trăng mà vào.Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ toả sáng cùng ánh trăng tỏ, nhưng cũng đồng dạng trong trẻo lạnh lùng không chút hơi người, máu lan tràn, thiết huyết mà lãnh khốc.Tả tướng trước giờ chưa từng thấy được Lưu Nguyệt không thèm kìm giữ sát khí như vậy, mặt mày biến sắc, vặn vẹo, thân thể không ngừng phát run, quần rất nhanh đã ướt.Sát khí bén nhọn như vậy, không phải thứ hắn có thể chịu nổi.Từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước tới gần, mũi kiếm sắc lạnh kia, thật âm hàn, như lưỡi hái tử thần.“Ta….gia…..nhân…..” Tả tướng nơm nớp lo sợ, cơ hồ không thể nói đầy đủ một câu.“Ngươi rất nhanh sẽ gặp được họ thôi.” Huyết kiếm chậm rãi nâng lên, kề lên cổ họng Tả tướng.“Không….Không, những người đó không phải người của ta, bọn họ không phải của ta, ta không biết bọn họ là ai, bọn họ là người của Phỉ tướng quân, không phải ta, không phải ta.” Trong hoảng sợ tột độ, Tả tướng cư nhiên còn nói được một câu lưu loát.“Ngươi nghĩ rằng nói ra ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao.” Lời nói lạnh lùng, không chút hơi ấm con người.Huyết kiếm lướt qua, một lỗ thủng sâu hoắm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới, xoay người bước đi.Phía sau, Tả tướng trợn mắt, cổ họng thầm thì phát ra âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói được, chậm rãi ngã xuống.Tay chậm rãi vung lên, các loại tín hiện đủ màu bay vút lên cao, nở rộ trên bầu trời Thiên Thần quốc.Tất cả người của Lưu Nguyệt, hành động.Dám hại Hiên Viên Triệt, ta sẽ cho các ngươi táng theo cùng.Huyết sắc tràn ngập, tối nay không ai ngủ được.