Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 393
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng nghe được lời khen của Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thì nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin và kiêu ngạo, “Nam Viên không có sản vật phong phú như Thiên Khung và Tinh Vực nên chỉ có thể dựa vào việc không ngừng vươn lên.”Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách nghe hắn nói thế thì nhất tề khe khẽ gật đầu. Sản vật phong phú là điều tốt, đáng tiếc là có lợi nhưng cũng có cái hại. Đại lục của hai người bọn họ còn xa mới tìm được những người dũng mãnh và có võ lực cao cường như người Nam Viên này.“Mới ra hai vị thì một vị có ba linh lực, một vị đứng đầu vạn thú, không biết tiếp theo còn những bất ngờ nào đang chờ chúng ta nữa.” Sau khi gật đầu, Ngàn Dạ Cách rời tầm mắt nhìn về phía võ đài thi đấu.“Ta cũng rất chờ mong.” Phượng Vũ Náo cũng nhìn về phía đó.Mộc Hoàng biết dân chúng của hắn tuyệt đối sẽ không khiến hắn phải mất mặt nên không để ý đến tầm nhìn của hai vị đế quân kia, ngược lại, hắn còn che giấu một chút đắc ý. Thế nhưng khi tầm mắt lướt qua Phong Vân, sắc mặt hắn không thể không thay đổi. Đen, chỉ một màu đen u tối!Bầu không khí trở nên nóng rực đến tận chân trời, từng đợt từng đợt âm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên trong cung Phỉ Thúy, tiếng ồn ào lẫn trong gió thu ào ào thổi rồi theo gió vút lên tận mây xanh và bay ra khắp Cửu Châu*.(*Cửu Châu: Chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.)Những con nhà thế gia hào môn của Nam Viên được tuyển chọn há lại là những kẻ tầm thường? Một đám người lần lượt ra tay đều tạo ra những cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp sặc sỡ khiến người xem hoa cả mắt và không kịp nhìn.Gió chợt nổi lên, sức nóng tại đấu trường càng thêm cuộn trào mãnh liệt.“Kém cỏi rồi!” Người thứ mười lăm, Đại tướng quân Nam Viên Lãnh Đồng quát lạnh một tiếng rồi ôm quyền hướng ra tứ phương thi lễ. Giữa những tiếng trầm trồ ngợi khen không ngớt, hắn bước trở về vị trí của mình.
Mộc Hoàng nghe được lời khen của Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thì nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin và kiêu ngạo, “Nam Viên không có sản vật phong phú như Thiên Khung và Tinh Vực nên chỉ có thể dựa vào việc không ngừng vươn lên.”
Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách nghe hắn nói thế thì nhất tề khe khẽ
gật đầu. Sản vật phong phú là điều tốt, đáng tiếc là có lợi nhưng cũng
có cái hại. Đại lục của hai người bọn họ còn xa mới tìm được những người dũng mãnh và có võ lực cao cường như người Nam Viên này.
“Mới ra hai vị thì một vị có ba linh lực, một vị đứng đầu vạn
thú, không biết tiếp theo còn những bất ngờ nào đang chờ chúng ta nữa.” Sau khi gật đầu, Ngàn Dạ Cách rời tầm mắt nhìn về phía võ đài thi đấu.
“Ta cũng rất chờ mong.” Phượng Vũ Náo cũng nhìn về phía đó.
Mộc Hoàng biết dân chúng của hắn tuyệt đối sẽ không khiến hắn phải
mất mặt nên không để ý đến tầm nhìn của hai vị đế quân kia, ngược lại,
hắn còn che giấu một chút đắc ý. Thế nhưng khi tầm mắt lướt qua Phong
Vân, sắc mặt hắn không thể không thay đổi. Đen, chỉ một màu đen u tối!
Bầu không khí trở nên nóng rực đến tận chân trời, từng đợt từng đợt
âm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên trong cung Phỉ Thúy,
tiếng ồn ào lẫn trong gió thu ào ào thổi rồi theo gió vút lên tận mây
xanh và bay ra khắp Cửu Châu*.
(*Cửu Châu: Chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.)
Những con nhà thế gia hào môn của Nam Viên được tuyển chọn há lại là
những kẻ tầm thường? Một đám người lần lượt ra tay đều tạo ra những cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp sặc sỡ khiến người xem hoa cả mắt và không kịp
nhìn.
Gió chợt nổi lên, sức nóng tại đấu trường càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
“Kém cỏi rồi!” Người thứ mười lăm, Đại tướng quân Nam Viên
Lãnh Đồng quát lạnh một tiếng rồi ôm quyền hướng ra tứ phương thi lễ.
Giữa những tiếng trầm trồ ngợi khen không ngớt, hắn bước trở về vị trí
của mình.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng nghe được lời khen của Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thì nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin và kiêu ngạo, “Nam Viên không có sản vật phong phú như Thiên Khung và Tinh Vực nên chỉ có thể dựa vào việc không ngừng vươn lên.”Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách nghe hắn nói thế thì nhất tề khe khẽ gật đầu. Sản vật phong phú là điều tốt, đáng tiếc là có lợi nhưng cũng có cái hại. Đại lục của hai người bọn họ còn xa mới tìm được những người dũng mãnh và có võ lực cao cường như người Nam Viên này.“Mới ra hai vị thì một vị có ba linh lực, một vị đứng đầu vạn thú, không biết tiếp theo còn những bất ngờ nào đang chờ chúng ta nữa.” Sau khi gật đầu, Ngàn Dạ Cách rời tầm mắt nhìn về phía võ đài thi đấu.“Ta cũng rất chờ mong.” Phượng Vũ Náo cũng nhìn về phía đó.Mộc Hoàng biết dân chúng của hắn tuyệt đối sẽ không khiến hắn phải mất mặt nên không để ý đến tầm nhìn của hai vị đế quân kia, ngược lại, hắn còn che giấu một chút đắc ý. Thế nhưng khi tầm mắt lướt qua Phong Vân, sắc mặt hắn không thể không thay đổi. Đen, chỉ một màu đen u tối!Bầu không khí trở nên nóng rực đến tận chân trời, từng đợt từng đợt âm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên trong cung Phỉ Thúy, tiếng ồn ào lẫn trong gió thu ào ào thổi rồi theo gió vút lên tận mây xanh và bay ra khắp Cửu Châu*.(*Cửu Châu: Chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.)Những con nhà thế gia hào môn của Nam Viên được tuyển chọn há lại là những kẻ tầm thường? Một đám người lần lượt ra tay đều tạo ra những cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp sặc sỡ khiến người xem hoa cả mắt và không kịp nhìn.Gió chợt nổi lên, sức nóng tại đấu trường càng thêm cuộn trào mãnh liệt.“Kém cỏi rồi!” Người thứ mười lăm, Đại tướng quân Nam Viên Lãnh Đồng quát lạnh một tiếng rồi ôm quyền hướng ra tứ phương thi lễ. Giữa những tiếng trầm trồ ngợi khen không ngớt, hắn bước trở về vị trí của mình.