Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 408
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Một đám học trò!” Ngồi trên đài cao tầng thứ năm, Ngàn Dạ Cách thu hết thảy mọi biến động xung quanh vào tầm mắt, vẻ mặt bất động nhìn về phía đám người đứng dưới võ đài rồi khe khẽ lắc đầu. Lời giải thích của bọn họ quả thực quá xa rời với ý cảnh thực sự của bức tranh này.Phượng Vũ Náo ngồi một bên với vẻ mặt thanh nhã, khi nghe những lời này, hắn quay đầu cười khẽ rồi hướng về phía Mộc Hoàng, “Người dân Nam Viên dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện nên cũng không am hiểu thư pháp, Mộc huynh nói xem có đúng không?”Mộc Hoàng lạnh nhạt nhìn ra xungquanh, lúc này hắn chỉ chú ý đến việc tên hỗn đản PhongVân còn chưa có tới. Khi nghe lời nói thẳng của hai người kia, hắn gật gật đầu rồi nói, “Nói đến chuyện phán đoán ra ngụ ý trong cảnh non nước hữu tình thì người Nam Viên không so được với Thiên Khung và Tinh Vực.” Có một nói một, có hai nói hai, người trong thiên hạ đều có điểm yếu, bọn họ không cần phải che che giấu giấu.Ngàn Dạ Cách nghe nói thế liền xoay xoay ly rượu trên tay rồi tiếp lời, “Bản tính trời sinh, có cái hay cũng có cái dở, đó là điều mà tam đại lục chúng ta không thể thay đổi. Ta chỉ kỳ vọng vị tiểu chủ của Di tộc thượng cổ kia hôm nay có thể làm cho chúng ta thêm một phen kinh ngạc nữa.”“Ta cũng vậy.” Phượng Vũ Náo gật đầu.Chỉ có Mộc Hoàng là âm thầm hừ lạnh một tiếng, Phong Vân chết tiệt kia sao còn chưa tới?Gió thổi tứ phương, thời gian chầm chậm trôi qua. Bình luận về thư pháp quả thực không phải là sở trường của người Nam Viên, bởi vậy mà không bao lâu thì tới phiên vị cuối cùng.Mộ Dung Tỉnh cau mày nhìn bước tranh trước mặt, hắn mơ hồ cảm nhận được ẩn ý sâu xa của bức tranh này nhưng bảo nói ra thì hắn đúng là không nói được.“Ta cảm thấy bức tranh này được Đế nữ gửi gắm tâm trạng thoải mái và khát vọng về cuộc sống nhàn nhã vào cảnh non nước mây trời, rồi lại muốn trở thành mãnh hổ ngạo mạn với núi sông. Ta cảm thấy đây quả thực là chuyện tốt, cái này…”
“Một đám học trò!” Ngồi trên đài cao tầng thứ năm, Ngàn Dạ
Cách thu hết thảy mọi biến động xung quanh vào tầm mắt, vẻ mặt bất động
nhìn về phía đám người đứng dưới võ đài rồi khe khẽ lắc đầu. Lời giải
thích của bọn họ quả thực quá xa rời với ý cảnh thực sự của bức tranh
này.
Phượng Vũ Náo ngồi một bên với vẻ mặt thanh nhã, khi nghe những lời này, hắn quay đầu cười khẽ rồi hướng về phía Mộc Hoàng, “Người dân Nam Viên dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện nên cũng không am hiểu thư pháp, Mộc huynh nói xem có đúng không?”
Mộc Hoàng lạnh nhạt nhìn ra xungquanh, lúc này hắn chỉ chú ý đến việc tên hỗn đản PhongVân còn chưa có tới. Khi nghe lời nói thẳng của hai
người kia, hắn gật gật đầu rồi nói, “Nói đến chuyện phán đoán ra ngụ ý trong cảnh non nước hữu tình thì người Nam Viên không so được với Thiên Khung và Tinh Vực.” Có một nói một, có hai nói hai, người trong thiên hạ đều có điểm yếu, bọn họ không cần phải che che giấu giấu.
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế liền xoay xoay ly rượu trên tay rồi tiếp lời, “Bản tính trời sinh, có cái hay cũng có cái dở, đó là điều mà tam đại lục
chúng ta không thể thay đổi. Ta chỉ kỳ vọng vị tiểu chủ của Di tộc
thượng cổ kia hôm nay có thể làm cho chúng ta thêm một phen kinh ngạc
nữa.”
“Ta cũng vậy.” Phượng Vũ Náo gật đầu.
Chỉ có Mộc Hoàng là âm thầm hừ lạnh một tiếng, Phong Vân chết tiệt kia sao còn chưa tới?
Gió thổi tứ phương, thời gian chầm chậm trôi qua. Bình luận về thư
pháp quả thực không phải là sở trường của người Nam Viên, bởi vậy mà
không bao lâu thì tới phiên vị cuối cùng.
Mộ Dung Tỉnh cau mày nhìn bước tranh trước mặt, hắn mơ hồ cảm nhận
được ẩn ý sâu xa của bức tranh này nhưng bảo nói ra thì hắn đúng là
không nói được.
“Ta cảm thấy bức tranh này được Đế nữ gửi gắm tâm trạng thoải mái và khát vọng về cuộc sống nhàn nhã vào cảnh non nước mây trời, rồi lại
muốn trở thành mãnh hổ ngạo mạn với núi sông. Ta cảm thấy đây quả thực
là chuyện tốt, cái này…”
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Một đám học trò!” Ngồi trên đài cao tầng thứ năm, Ngàn Dạ Cách thu hết thảy mọi biến động xung quanh vào tầm mắt, vẻ mặt bất động nhìn về phía đám người đứng dưới võ đài rồi khe khẽ lắc đầu. Lời giải thích của bọn họ quả thực quá xa rời với ý cảnh thực sự của bức tranh này.Phượng Vũ Náo ngồi một bên với vẻ mặt thanh nhã, khi nghe những lời này, hắn quay đầu cười khẽ rồi hướng về phía Mộc Hoàng, “Người dân Nam Viên dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện nên cũng không am hiểu thư pháp, Mộc huynh nói xem có đúng không?”Mộc Hoàng lạnh nhạt nhìn ra xungquanh, lúc này hắn chỉ chú ý đến việc tên hỗn đản PhongVân còn chưa có tới. Khi nghe lời nói thẳng của hai người kia, hắn gật gật đầu rồi nói, “Nói đến chuyện phán đoán ra ngụ ý trong cảnh non nước hữu tình thì người Nam Viên không so được với Thiên Khung và Tinh Vực.” Có một nói một, có hai nói hai, người trong thiên hạ đều có điểm yếu, bọn họ không cần phải che che giấu giấu.Ngàn Dạ Cách nghe nói thế liền xoay xoay ly rượu trên tay rồi tiếp lời, “Bản tính trời sinh, có cái hay cũng có cái dở, đó là điều mà tam đại lục chúng ta không thể thay đổi. Ta chỉ kỳ vọng vị tiểu chủ của Di tộc thượng cổ kia hôm nay có thể làm cho chúng ta thêm một phen kinh ngạc nữa.”“Ta cũng vậy.” Phượng Vũ Náo gật đầu.Chỉ có Mộc Hoàng là âm thầm hừ lạnh một tiếng, Phong Vân chết tiệt kia sao còn chưa tới?Gió thổi tứ phương, thời gian chầm chậm trôi qua. Bình luận về thư pháp quả thực không phải là sở trường của người Nam Viên, bởi vậy mà không bao lâu thì tới phiên vị cuối cùng.Mộ Dung Tỉnh cau mày nhìn bước tranh trước mặt, hắn mơ hồ cảm nhận được ẩn ý sâu xa của bức tranh này nhưng bảo nói ra thì hắn đúng là không nói được.“Ta cảm thấy bức tranh này được Đế nữ gửi gắm tâm trạng thoải mái và khát vọng về cuộc sống nhàn nhã vào cảnh non nước mây trời, rồi lại muốn trở thành mãnh hổ ngạo mạn với núi sông. Ta cảm thấy đây quả thực là chuyện tốt, cái này…”