Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 410
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phượng Vũ Phi nghe lời nói thẳng thắn của Phong Phân thì nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng ta tiến lên trước một bước mỉm cười nhìn Phong Vân rồi nói, “Lời này rất đúng. Có điều hai hổ này ai cũng không chịu thua, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ngữ điệu thanh nhã, nàng ấy như đang thực sự hỏi về chuyện hai con hổ vậy.Phong Vân nghe nói thế liền nhếch miệng nói một câu:“Bất tại trầm mặc trung bạo phát,Tựu tại trầm mặc trung tử vong,Thử tiêu bỉ trường,Tưởng tử ngận giản đan.”*(*Đoạn thơ này có nghĩa là: Bùng nổ trong im lặng, tử vong trong im lặng, muốn làm biến mất thì cực kỳ đơn giản.”)“Hay!” Phong Vân vừa dứt lời thì Ngàn Dạ Cách ngồi trên đài cao đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, sau đó hắn quay đầu mỉm cười nhìn Phượng Vũ Náo.Những người khác không rõ nhưng đế quân của bọn họ sao lại không hiểu ý tứ của bức tranh này là gì, đó chính là tình huống hiện giờ của Thiên Khung.“Phượng Vũ huynh, nên chú ý lắng nghe một chút.” Ngàn Dạ Cách nói với Phượng Vũ Náo.Trong mắt Phượng Vũ Náo hiện lên tia xấu hổ. Hắn không phản bác mà chỉ chậm rãi gật gật đầu. Cứ tiếp tục thế này, hắn mà không bùng nổ thì thực sự chỉ còn đường chết. Điểm này hắn đã cảm nhận được rõ ràng, cho nên hiện tại hắn mới đích thân đi tới Nam Viên.
Phượng Vũ Phi nghe lời nói thẳng thắn của Phong Phân thì nhẹ nhàng
nhíu mày. Nàng ta tiến lên trước một bước mỉm cười nhìn Phong Vân rồi
nói, “Lời này rất đúng. Có điều hai hổ này ai cũng không chịu thua, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ngữ điệu thanh nhã, nàng ấy như đang thực sự hỏi về chuyện hai con hổ vậy.
Phong Vân nghe nói thế liền nhếch miệng nói một câu:
“Bất tại trầm mặc trung bạo phát,
Tựu tại trầm mặc trung tử vong,
Thử tiêu bỉ trường,
Tưởng tử ngận giản đan.”*
(*Đoạn thơ này có nghĩa là: Bùng nổ trong im lặng, tử vong trong im lặng, muốn làm biến mất thì cực kỳ đơn giản.”)
“Hay!” Phong Vân vừa dứt lời thì Ngàn Dạ Cách ngồi trên đài
cao đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, sau đó hắn quay đầu mỉm cười
nhìn Phượng Vũ Náo.
Những người khác không rõ nhưng đế quân của bọn họ sao lại không hiểu ý tứ của bức tranh này là gì, đó chính là tình huống hiện giờ của Thiên Khung.
“Phượng Vũ huynh, nên chú ý lắng nghe một chút.” Ngàn Dạ Cách nói với Phượng Vũ Náo.
Trong mắt Phượng Vũ Náo hiện lên tia xấu hổ. Hắn không phản bác mà
chỉ chậm rãi gật gật đầu. Cứ tiếp tục thế này, hắn mà không bùng nổ thì
thực sự chỉ còn đường chết. Điểm này hắn đã cảm nhận được rõ ràng, cho
nên hiện tại hắn mới đích thân đi tới Nam Viên.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phượng Vũ Phi nghe lời nói thẳng thắn của Phong Phân thì nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng ta tiến lên trước một bước mỉm cười nhìn Phong Vân rồi nói, “Lời này rất đúng. Có điều hai hổ này ai cũng không chịu thua, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ngữ điệu thanh nhã, nàng ấy như đang thực sự hỏi về chuyện hai con hổ vậy.Phong Vân nghe nói thế liền nhếch miệng nói một câu:“Bất tại trầm mặc trung bạo phát,Tựu tại trầm mặc trung tử vong,Thử tiêu bỉ trường,Tưởng tử ngận giản đan.”*(*Đoạn thơ này có nghĩa là: Bùng nổ trong im lặng, tử vong trong im lặng, muốn làm biến mất thì cực kỳ đơn giản.”)“Hay!” Phong Vân vừa dứt lời thì Ngàn Dạ Cách ngồi trên đài cao đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, sau đó hắn quay đầu mỉm cười nhìn Phượng Vũ Náo.Những người khác không rõ nhưng đế quân của bọn họ sao lại không hiểu ý tứ của bức tranh này là gì, đó chính là tình huống hiện giờ của Thiên Khung.“Phượng Vũ huynh, nên chú ý lắng nghe một chút.” Ngàn Dạ Cách nói với Phượng Vũ Náo.Trong mắt Phượng Vũ Náo hiện lên tia xấu hổ. Hắn không phản bác mà chỉ chậm rãi gật gật đầu. Cứ tiếp tục thế này, hắn mà không bùng nổ thì thực sự chỉ còn đường chết. Điểm này hắn đã cảm nhận được rõ ràng, cho nên hiện tại hắn mới đích thân đi tới Nam Viên.