Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 412

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Không có nhưng mà. Cô thử hỏi những người xung quanh một chút xem thế nào, hỏi bọn hắn xem muốn đi theo tín ngưỡng thần linh hư ảo với một cái bụng đói hay muốn đi theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ?”Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”“Đúng đúng, đúng là như thế…”Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đó mới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọi chuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên cao rồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọi là tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt, nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn có thể không nằm trong tầm với được sao.”“Rầm rầm.” Phong Vân vừa dứt lời thì dân chúng Nam Viên xung quanh nhất tề đứng dậy vỗ tay rầm rập. Bọn họ hiểu được ý của Phong Vân, bọn họ nghe và hiểu được. Lấy họ làm gốc, vì họ mà suy nghĩ, đây chính là ý của Hách Liên Phong Vân.Nói rất đúng, lời này rất đúng!“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lấy dân làm gốc, với việc trị quốc mà nói, đây mới thực sự là đạo trị quốc.” Ma Ha Cách ngồi trên đài cao mất một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, ông ta cũng khó tin đứng lên và bắt đầu vỗ tay.Nam Viên không thiếu những binh cường tướng giỏi, cái Nam Viên thiếu chính là những nhân tài trị quốc.

“Không có nhưng mà. Cô thử hỏi những người xung quanh một chút
xem thế nào, hỏi bọn hắn xem muốn đi theo tín ngưỡng thần linh hư ảo với một cái bụng đói hay muốn đi theo người lãnh đạo có thể cho mình một
cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ?”

Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”

“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”

“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”

“Đúng đúng, đúng là như thế…”

Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.

Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.

Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đó
mới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọi
chuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên cao
rồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọi
là tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt,
nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn có
thể không nằm trong tầm với được sao.”

“Rầm rầm.” Phong Vân vừa dứt lời thì dân chúng Nam Viên
xung quanh nhất tề đứng dậy vỗ tay rầm rập. Bọn họ hiểu được ý của Phong Vân, bọn họ nghe và hiểu được. Lấy họ làm gốc, vì họ mà suy nghĩ, đây
chính là ý của Hách Liên Phong Vân.

Nói rất đúng, lời này rất đúng!

“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lấy dân làm gốc, với việc trị quốc mà nói, đây mới thực sự là đạo trị quốc.” Ma Ha Cách ngồi trên đài cao mất một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, ông ta cũng khó tin đứng lên và bắt đầu vỗ tay.

Nam Viên không thiếu những binh cường tướng giỏi, cái Nam Viên thiếu chính là những nhân tài trị quốc.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Không có nhưng mà. Cô thử hỏi những người xung quanh một chút xem thế nào, hỏi bọn hắn xem muốn đi theo tín ngưỡng thần linh hư ảo với một cái bụng đói hay muốn đi theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ?”Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”“Đúng đúng, đúng là như thế…”Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đó mới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọi chuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên cao rồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọi là tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt, nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn có thể không nằm trong tầm với được sao.”“Rầm rầm.” Phong Vân vừa dứt lời thì dân chúng Nam Viên xung quanh nhất tề đứng dậy vỗ tay rầm rập. Bọn họ hiểu được ý của Phong Vân, bọn họ nghe và hiểu được. Lấy họ làm gốc, vì họ mà suy nghĩ, đây chính là ý của Hách Liên Phong Vân.Nói rất đúng, lời này rất đúng!“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lấy dân làm gốc, với việc trị quốc mà nói, đây mới thực sự là đạo trị quốc.” Ma Ha Cách ngồi trên đài cao mất một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, ông ta cũng khó tin đứng lên và bắt đầu vỗ tay.Nam Viên không thiếu những binh cường tướng giỏi, cái Nam Viên thiếu chính là những nhân tài trị quốc.

Chương 412