Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 417
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Giữa không trung, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy thế liền liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết trong lòng nghĩ gì, hai người chậm rãi nở nụ cười. Cả hai phất tay áo rồi cũng tiến về phía Đế cung Nam Viên.Cái người tên Hách Liên Phong Vân này, bọn họ không thể để Mộc Hoàng chiếm được tiên cơ.Gió thổi vi vu qua khoảng không hỗn độn và tràn ngập sự hưng phấn.Ở khoảng không phía trên đám đất đá hỗn độn, một âm thanh âm trầm mà hưng phấn đột nhiên vang lên, “Nam nhân này thực thú vị, ta thích rồi đó.”“Đại tiểu thư, hắn sao có thể xứng đáng với cô.” Một giọng nói lạnh lẽo khác vang lên.“Ta bảo xứng thì sẽ xứng.”“Đại tiểu thư…”Gió thu lồng lộng thổi, trên bầu trời chỉ thấy có mấy đám mây trắng đang trôi lững lờ mà không thấy có bất kỳ người nào, cũng chẳng thấy bất kỳ linh lực nào đang dao động. Không ai nhận thấy giữa tầng mây kia từng có người đứng quan sát mọi việc phía dưới.Bọn họ như thể đến từ một không gian khác và không lưu lại bất kỳ tung tích nào.Gió lại nhè nhẹ thổi.Tại Đế cung Nam Viên…Trước khi mọi người kéo tới Đế cung, Mộc Hoàng đã nhanh một bước túm lấy Phong Vân và lôi thẳng nàng tới tẩm cung của hắn.Đóng cửa đánh rầm một cái, Mộc Hoàng sát khí đằng đằng bế Phong Vân ném lên giường, gân xanh nổi đầy trán. Hắn tức giận nói, “Nữ nhân đáng chết, nàng làm cái quái gì thế?”Phong Vân dựa lưng vào vách tường, trước mặt là Mộc Hoàng đang gắt gao áp sát, quanh người đều bị bao vây bởi lửa giận hừng hực của hắn. Thấy hắn nói thế, nàng chỉ thản nhiên nhàn nhã cười nói, “Kén rể đó.”Lời nói nhẹ nhàng của Phong Vân khiến Mộc Hoàng nhất thời càng thêm tức giận, “Nàng tới đó để người ta kén làm rể hả? Nàng là nữ nhân thì thành hôn thế nào? Đường đi mất hai ba tháng mà nàng đi tới những nửa năm, đến nơi rồi còn không tìm ta trước tiên, lại dám đến phá đám việc của ta, nàng…”Nói ra lời này, Mộc Hoàng gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói. Hắn chắc chắn bọn họ chỉ muốn đến đây để chơi đùa, nàng dám không tới tìm hắn, lại dám… Mộc Hoàng đứng trước mặt Phong Vân, trông hắn kích động đến nỗi có thể b*p ch*t nàng ngay lập tức.
Giữa không trung, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy thế liền liếc
mắt nhìn nhau một cái, không biết trong lòng nghĩ gì, hai người chậm rãi nở nụ cười. Cả hai phất tay áo rồi cũng tiến về phía Đế cung Nam Viên.
Cái người tên Hách Liên Phong Vân này, bọn họ không thể để Mộc Hoàng chiếm được tiên cơ.
Gió thổi vi vu qua khoảng không hỗn độn và tràn ngập sự hưng phấn.
Ở khoảng không phía trên đám đất đá hỗn độn, một âm thanh âm trầm mà hưng phấn đột nhiên vang lên, “Nam nhân này thực thú vị, ta thích rồi đó.”
“Đại tiểu thư, hắn sao có thể xứng đáng với cô.” Một giọng nói lạnh lẽo khác vang lên.
“Ta bảo xứng thì sẽ xứng.”
“Đại tiểu thư…”
Gió thu lồng lộng thổi, trên bầu trời chỉ thấy có mấy đám mây trắng
đang trôi lững lờ mà không thấy có bất kỳ người nào, cũng chẳng thấy bất kỳ linh lực nào đang dao động. Không ai nhận thấy giữa tầng mây kia
từng có người đứng quan sát mọi việc phía dưới.
Bọn họ như thể đến từ một không gian khác và không lưu lại bất kỳ tung tích nào.
Gió lại nhè nhẹ thổi.
Tại Đế cung Nam Viên…
Trước khi mọi người kéo tới Đế cung, Mộc Hoàng đã nhanh một bước túm lấy Phong Vân và lôi thẳng nàng tới tẩm cung của hắn.
Đóng cửa đánh rầm một cái, Mộc Hoàng sát khí đằng đằng bế Phong Vân ném lên giường, gân xanh nổi đầy trán. Hắn tức giận nói, “Nữ nhân đáng chết, nàng làm cái quái gì thế?”
Phong Vân dựa lưng vào vách tường, trước mặt là Mộc Hoàng đang gắt
gao áp sát, quanh người đều bị bao vây bởi lửa giận hừng hực của hắn.
Thấy hắn nói thế, nàng chỉ thản nhiên nhàn nhã cười nói, “Kén rể đó.”
Lời nói nhẹ nhàng của Phong Vân khiến Mộc Hoàng nhất thời càng thêm tức giận, “Nàng tới đó để người ta kén làm rể hả? Nàng là nữ nhân thì thành hôn thế
nào? Đường đi mất hai ba tháng mà nàng đi tới những nửa năm, đến nơi rồi còn không tìm ta trước tiên, lại dám đến phá đám việc của ta, nàng…”
Nói ra lời này, Mộc Hoàng gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói. Hắn
chắc chắn bọn họ chỉ muốn đến đây để chơi đùa, nàng dám không tới tìm
hắn, lại dám… Mộc Hoàng đứng trước mặt Phong Vân, trông hắn kích động
đến nỗi có thể b*p ch*t nàng ngay lập tức.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Giữa không trung, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy thế liền liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết trong lòng nghĩ gì, hai người chậm rãi nở nụ cười. Cả hai phất tay áo rồi cũng tiến về phía Đế cung Nam Viên.Cái người tên Hách Liên Phong Vân này, bọn họ không thể để Mộc Hoàng chiếm được tiên cơ.Gió thổi vi vu qua khoảng không hỗn độn và tràn ngập sự hưng phấn.Ở khoảng không phía trên đám đất đá hỗn độn, một âm thanh âm trầm mà hưng phấn đột nhiên vang lên, “Nam nhân này thực thú vị, ta thích rồi đó.”“Đại tiểu thư, hắn sao có thể xứng đáng với cô.” Một giọng nói lạnh lẽo khác vang lên.“Ta bảo xứng thì sẽ xứng.”“Đại tiểu thư…”Gió thu lồng lộng thổi, trên bầu trời chỉ thấy có mấy đám mây trắng đang trôi lững lờ mà không thấy có bất kỳ người nào, cũng chẳng thấy bất kỳ linh lực nào đang dao động. Không ai nhận thấy giữa tầng mây kia từng có người đứng quan sát mọi việc phía dưới.Bọn họ như thể đến từ một không gian khác và không lưu lại bất kỳ tung tích nào.Gió lại nhè nhẹ thổi.Tại Đế cung Nam Viên…Trước khi mọi người kéo tới Đế cung, Mộc Hoàng đã nhanh một bước túm lấy Phong Vân và lôi thẳng nàng tới tẩm cung của hắn.Đóng cửa đánh rầm một cái, Mộc Hoàng sát khí đằng đằng bế Phong Vân ném lên giường, gân xanh nổi đầy trán. Hắn tức giận nói, “Nữ nhân đáng chết, nàng làm cái quái gì thế?”Phong Vân dựa lưng vào vách tường, trước mặt là Mộc Hoàng đang gắt gao áp sát, quanh người đều bị bao vây bởi lửa giận hừng hực của hắn. Thấy hắn nói thế, nàng chỉ thản nhiên nhàn nhã cười nói, “Kén rể đó.”Lời nói nhẹ nhàng của Phong Vân khiến Mộc Hoàng nhất thời càng thêm tức giận, “Nàng tới đó để người ta kén làm rể hả? Nàng là nữ nhân thì thành hôn thế nào? Đường đi mất hai ba tháng mà nàng đi tới những nửa năm, đến nơi rồi còn không tìm ta trước tiên, lại dám đến phá đám việc của ta, nàng…”Nói ra lời này, Mộc Hoàng gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói. Hắn chắc chắn bọn họ chỉ muốn đến đây để chơi đùa, nàng dám không tới tìm hắn, lại dám… Mộc Hoàng đứng trước mặt Phong Vân, trông hắn kích động đến nỗi có thể b*p ch*t nàng ngay lập tức.