Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 207: Phong đem bái cùng (11)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Khuôn mặt trước mắt, hai mắt xanh tím. Trên mặt hắc một khối, xanh một khối, mũi chảy máu, môi dập nát. Khuôn mặt tuấn lãng đến mặt trời cũng thua kém trước kia, giờ đây thê thảm cực kì.Khuôn mặt bầm dập như thế, Vân Triệu vẫn còn tươi cườ sáng lạn. Khuôn miệng uốn éo, quả thực lại càng thê thảm hơn.Cho dù Lưu Nguyệt cũng không phải ngươi nhiệt tình gì, cũng hiểu được đã có chuyện ẩu đả gì xảy ra, hiện tại bộ dạng người này có điểm thái quá.Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngượng ngùng cười hắc hắc, đè thấp thanh âm nói : “Không cách nào khác, bạn ở Hậu Kim quốc của ta choảng nhau, ta phải giúp đỡ.”Vừa nói vừa sờ khuôn mặt, hai mà nhăn lại nói : “Bất quá, bọn họ ra tay thực sự ngoan độc, xem ra rất khó đối phó.” Huyên thuyên oán giận, nghe có điểm uất ức.Đánh nhau? Có lẽ không phải đơn giản như vậy. Trong lòng Lưu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.Hắn đi cùng. Không sao cả. Nàng cũng muốn xem thử xem Vân Triệu này rốt cuộc định làm cái gì. Hơn nữa, nàng còn có thể lợi dụng hắn.Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nói gì, nhấc bước đi xuống lầu.Vân Triệu thấy vậy, đuổi theo ngay, đẩy Đỗ Nhất trước mặt ra mà đi song song với Lưu Nguyệt, cực kì thoái mái, giống như hắn thật sự là huynh đệ của Lưu Nguyệt.Đô thành Hậu Kim nằm ở phía bắc.Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành, cách Nghi Thủy thành cũng không xa, hai mươi ngày đi đường.Một đường sóng êm gió lặng. Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên ven đường dẫn theo không ít binh mã, chậm rãi đi về Dật Nha thành.Có nhiều binh mã bảo vệ, dọc theo đường đi, Lưu Nguyệt không hề bị ám sát như ở Nghi Thủy thành, không có kẻ nào động thủ.Đúng là, ở trên địa bàn của Hậu Kim quốc, nếu bọn họ dốc sức bảo vệ một người thì đừng hòng có ai có cơ hội động thủ.Trước kia bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bởi vậy, Lưu Nguyệt duy trì vị trí trung lập.

Khuôn mặt trước mắt, hai mắt xanh tím. Trên mặt hắc một khối, xanh một khối, mũi chảy máu, môi dập nát. Khuôn mặt tuấn lãng đến mặt trời cũng thua kém trước kia, giờ đây thê thảm cực kì.

Khuôn mặt bầm dập như thế, Vân Triệu vẫn còn tươi cườ sáng lạn. Khuôn miệng uốn éo, quả thực lại càng thê thảm hơn.

Cho dù Lưu Nguyệt cũng không phải ngươi nhiệt tình gì, cũng hiểu được đã có chuyện ẩu đả gì xảy ra, hiện tại bộ dạng người này có điểm thái quá.

Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngượng ngùng cười hắc hắc, đè thấp thanh âm nói : “Không cách nào khác, bạn ở Hậu Kim quốc của ta choảng nhau, ta phải giúp đỡ.”

Vừa nói vừa sờ khuôn mặt, hai mà nhăn lại nói : “Bất quá, bọn họ ra tay thực sự ngoan độc, xem ra rất khó đối phó.” Huyên thuyên oán giận, nghe có điểm uất ức.

Đánh nhau? Có lẽ không phải đơn giản như vậy. Trong lòng Lưu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.

Hắn đi cùng. Không sao cả. Nàng cũng muốn xem thử xem Vân Triệu này rốt cuộc định làm cái gì. Hơn nữa, nàng còn có thể lợi dụng hắn.

Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nói gì, nhấc bước đi xuống lầu.

Vân Triệu thấy vậy, đuổi theo ngay, đẩy Đỗ Nhất trước mặt ra mà đi song song với Lưu Nguyệt, cực kì thoái mái, giống như hắn thật sự là huynh đệ của Lưu Nguyệt.

Đô thành Hậu Kim nằm ở phía bắc.

Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành, cách Nghi Thủy thành cũng không xa, hai mươi ngày đi đường.

Một đường sóng êm gió lặng. Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên ven đường dẫn theo không ít binh mã, chậm rãi đi về Dật Nha thành.

Có nhiều binh mã bảo vệ, dọc theo đường đi, Lưu Nguyệt không hề bị ám sát như ở Nghi Thủy thành, không có kẻ nào động thủ.

Đúng là, ở trên địa bàn của Hậu Kim quốc, nếu bọn họ dốc sức bảo vệ một người thì đừng hòng có ai có cơ hội động thủ.

Trước kia bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bởi vậy, Lưu Nguyệt duy trì vị trí trung lập.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Khuôn mặt trước mắt, hai mắt xanh tím. Trên mặt hắc một khối, xanh một khối, mũi chảy máu, môi dập nát. Khuôn mặt tuấn lãng đến mặt trời cũng thua kém trước kia, giờ đây thê thảm cực kì.Khuôn mặt bầm dập như thế, Vân Triệu vẫn còn tươi cườ sáng lạn. Khuôn miệng uốn éo, quả thực lại càng thê thảm hơn.Cho dù Lưu Nguyệt cũng không phải ngươi nhiệt tình gì, cũng hiểu được đã có chuyện ẩu đả gì xảy ra, hiện tại bộ dạng người này có điểm thái quá.Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngượng ngùng cười hắc hắc, đè thấp thanh âm nói : “Không cách nào khác, bạn ở Hậu Kim quốc của ta choảng nhau, ta phải giúp đỡ.”Vừa nói vừa sờ khuôn mặt, hai mà nhăn lại nói : “Bất quá, bọn họ ra tay thực sự ngoan độc, xem ra rất khó đối phó.” Huyên thuyên oán giận, nghe có điểm uất ức.Đánh nhau? Có lẽ không phải đơn giản như vậy. Trong lòng Lưu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.Hắn đi cùng. Không sao cả. Nàng cũng muốn xem thử xem Vân Triệu này rốt cuộc định làm cái gì. Hơn nữa, nàng còn có thể lợi dụng hắn.Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nói gì, nhấc bước đi xuống lầu.Vân Triệu thấy vậy, đuổi theo ngay, đẩy Đỗ Nhất trước mặt ra mà đi song song với Lưu Nguyệt, cực kì thoái mái, giống như hắn thật sự là huynh đệ của Lưu Nguyệt.Đô thành Hậu Kim nằm ở phía bắc.Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành, cách Nghi Thủy thành cũng không xa, hai mươi ngày đi đường.Một đường sóng êm gió lặng. Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên ven đường dẫn theo không ít binh mã, chậm rãi đi về Dật Nha thành.Có nhiều binh mã bảo vệ, dọc theo đường đi, Lưu Nguyệt không hề bị ám sát như ở Nghi Thủy thành, không có kẻ nào động thủ.Đúng là, ở trên địa bàn của Hậu Kim quốc, nếu bọn họ dốc sức bảo vệ một người thì đừng hòng có ai có cơ hội động thủ.Trước kia bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bởi vậy, Lưu Nguyệt duy trì vị trí trung lập.

Chương 207: Phong đem bái cùng (11)