Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 212: Cố nhân gặp lại (4)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… “Đủ ngoan độc, rất nhanh. Thần Phi này thật không thể xem thường.” Quơ chiết phiến trong tay, vẻ mặt Vân Triệu âm trầm.Đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới. Không thích, rất không thích tin tức này.Không phải vì Lưu Nguyệt phải ở lại Hậu Kim quốc mà vì không muốn Lưu Nguyệt thành thân. Nghĩ đến bên người “hắn” có một thê tử, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.Chính là vì không muốn “hắn” thành thân.Không muốn Lưu Nguyệt thành thân? Vân Triệu đột nhiên cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên.Hắn sao lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy?Cho dù hắn muốn Lưu Nguyệt đi cùng hắn, cho dù hắn muồn kết nghĩa huynh đệ cùng Lưu Nguyệt, nhưng huynh đệ thành thân cũng là lẽ thường, hắn làm sao lại không thoải mái?Gặp quỷ, gặp quỷ ! Vân Triệu rùng mình một cái.“Ta đi tắm rửa một lát.” Ném lại một câu, Vân Triệu thoáng cái đã không thấy bóng người. Tốc độ kia, giống như dùng khinh công.Lưu Nguyệt nhìn về phía Vân Triệu biến mất. Tắm rửa phải dùng tới khinh công? Hừ.Lập tức cũng không để ý tới hắn, nàng liếc nhìn sang bên cạnh. Đỗ Nhất vốn vẻ mặt lãnh khốc, lúc này lại không kiềm chế được nhăn nhăn nhó nhó.Hung hăng trừng, Đỗ Nhất lắc mình lui ra ngoài.Vương phi của bọn họ tứ hôn cùng công chúa. Tin tức này quả thực rất tốt, rất rất tốt.Nếu tin tức này truyền về, chắc chắn sẽ gây chấn động. Vương phi của bọn họ lấy công chúa, quả thật chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.Ngay cả người lãnh khốc vô tình như hắn cũng nhịn không được.Nhìn Đố Nhất thực vát vả vặn vẹo khuôn mặt lui xuống, Lưu Nguyệt hơi nhăn mày, cũng không phải nàng tình nguyện.Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hải, Lưu Nguyệt lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, nhỏ giọng nói : “Còn không trở về, như thế nào còn không về.”“Hừ, không trở lại, ta sẽ cưới cái công chúa kia luôn, cho chàng tức chết.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt vung mạnh tay.Gió mát thổi qua, vô số tin tức bay đi bốn phương tám hướng.Ở Triệu Vân quốc.Giữa ánh trăng, một chiếc xe bình thường chạy suốt đêm, như đạp lên sao trời mà chạy, lướt qua màn đêm.S

“Đủ ngoan độc, rất nhanh. Thần Phi này thật không thể xem thường.” Quơ chiết phiến trong tay, vẻ mặt Vân Triệu âm trầm.

Đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới. Không thích, rất không thích tin tức này.

Không phải vì Lưu Nguyệt phải ở lại Hậu Kim quốc mà vì không muốn Lưu Nguyệt thành thân. Nghĩ đến bên người “hắn” có một thê tử, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Chính là vì không muốn “hắn” thành thân.

Không muốn Lưu Nguyệt thành thân? Vân Triệu đột nhiên cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn sao lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy?

Cho dù hắn muốn Lưu Nguyệt đi cùng hắn, cho dù hắn muồn kết nghĩa huynh đệ cùng Lưu Nguyệt, nhưng huynh đệ thành thân cũng là lẽ thường, hắn làm sao lại không thoải mái?

Gặp quỷ, gặp quỷ ! Vân Triệu rùng mình một cái.

“Ta đi tắm rửa một lát.” Ném lại một câu, Vân Triệu thoáng cái đã không thấy bóng người. Tốc độ kia, giống như dùng khinh công.

Lưu Nguyệt nhìn về phía Vân Triệu biến mất. Tắm rửa phải dùng tới khinh công? Hừ.

Lập tức cũng không để ý tới hắn, nàng liếc nhìn sang bên cạnh. Đỗ Nhất vốn vẻ mặt lãnh khốc, lúc này lại không kiềm chế được nhăn nhăn nhó nhó.

Hung hăng trừng, Đỗ Nhất lắc mình lui ra ngoài.

Vương phi của bọn họ tứ hôn cùng công chúa. Tin tức này quả thực rất tốt, rất rất tốt.

Nếu tin tức này truyền về, chắc chắn sẽ gây chấn động. Vương phi của bọn họ lấy công chúa, quả thật chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.

Ngay cả người lãnh khốc vô tình như hắn cũng nhịn không được.

Nhìn Đố Nhất thực vát vả vặn vẹo khuôn mặt lui xuống, Lưu Nguyệt hơi nhăn mày, cũng không phải nàng tình nguyện.

Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hải, Lưu Nguyệt lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, nhỏ giọng nói : “Còn không trở về, như thế nào còn không về.”

“Hừ, không trở lại, ta sẽ cưới cái công chúa kia luôn, cho chàng tức chết.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt vung mạnh tay.

Gió mát thổi qua, vô số tin tức bay đi bốn phương tám hướng.

Ở Triệu Vân quốc.

Giữa ánh trăng, một chiếc xe bình thường chạy suốt đêm, như đạp lên sao trời mà chạy, lướt qua màn đêm.S

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… “Đủ ngoan độc, rất nhanh. Thần Phi này thật không thể xem thường.” Quơ chiết phiến trong tay, vẻ mặt Vân Triệu âm trầm.Đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới. Không thích, rất không thích tin tức này.Không phải vì Lưu Nguyệt phải ở lại Hậu Kim quốc mà vì không muốn Lưu Nguyệt thành thân. Nghĩ đến bên người “hắn” có một thê tử, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.Chính là vì không muốn “hắn” thành thân.Không muốn Lưu Nguyệt thành thân? Vân Triệu đột nhiên cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên.Hắn sao lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy?Cho dù hắn muốn Lưu Nguyệt đi cùng hắn, cho dù hắn muồn kết nghĩa huynh đệ cùng Lưu Nguyệt, nhưng huynh đệ thành thân cũng là lẽ thường, hắn làm sao lại không thoải mái?Gặp quỷ, gặp quỷ ! Vân Triệu rùng mình một cái.“Ta đi tắm rửa một lát.” Ném lại một câu, Vân Triệu thoáng cái đã không thấy bóng người. Tốc độ kia, giống như dùng khinh công.Lưu Nguyệt nhìn về phía Vân Triệu biến mất. Tắm rửa phải dùng tới khinh công? Hừ.Lập tức cũng không để ý tới hắn, nàng liếc nhìn sang bên cạnh. Đỗ Nhất vốn vẻ mặt lãnh khốc, lúc này lại không kiềm chế được nhăn nhăn nhó nhó.Hung hăng trừng, Đỗ Nhất lắc mình lui ra ngoài.Vương phi của bọn họ tứ hôn cùng công chúa. Tin tức này quả thực rất tốt, rất rất tốt.Nếu tin tức này truyền về, chắc chắn sẽ gây chấn động. Vương phi của bọn họ lấy công chúa, quả thật chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.Ngay cả người lãnh khốc vô tình như hắn cũng nhịn không được.Nhìn Đố Nhất thực vát vả vặn vẹo khuôn mặt lui xuống, Lưu Nguyệt hơi nhăn mày, cũng không phải nàng tình nguyện.Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hải, Lưu Nguyệt lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, nhỏ giọng nói : “Còn không trở về, như thế nào còn không về.”“Hừ, không trở lại, ta sẽ cưới cái công chúa kia luôn, cho chàng tức chết.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt vung mạnh tay.Gió mát thổi qua, vô số tin tức bay đi bốn phương tám hướng.Ở Triệu Vân quốc.Giữa ánh trăng, một chiếc xe bình thường chạy suốt đêm, như đạp lên sao trời mà chạy, lướt qua màn đêm.S

Chương 212: Cố nhân gặp lại (4)