Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 438

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ha ha, chúng ta tiếp tục uống.”“Ha ha, thật là người kì lạ’’Bởi vì hắn luôn đi theo Hách Liên Phong Vân, cho nên khi hắn mệt cũng muốn đem Hách Liên Phong Vân đi theo? Ha ha, quả thật rất độc đáo.Trong lúc hai người đứng lên rời đi, Mộc Hoàng khẽ nhíu mày, Phong Vân có chuyện gì sao?Rời khỏi yến hội, Phong Vân mở vật trong tay ra, cố soi rõ dưới ánh trăng.Đó là một miếng ngọc bội, vẫn còn rất thô ráp, mặt trên không điêu khắc gì, nhưng nhìn kĩ khe chạm khắc lại thấy có nét chữ. Nhìn nét chữ non nớt kia, giống như là do đứa trẻ nào đó vẽ nghịch ngợm vào.Phong Vân nhìn miếng ngọc bội trong tay lập tức hiểu ra. Á phi vẫn đứng im một bên, thấy vậy cũng không nói gì.Nàng run run mở miếng giấy đi kèm theo.“Hoa viên.” Chỉ có vẻn vẹn hai chữ.Phong Vân lập tức không chút nghĩ ngợi, xoay người đi về hướng Hoa Viên.Bóng đêm mê say, ánh trăng mờ ảo.Hoa Viên ở đây không có vẻ sang trọng giống như cung điện cũng chẳng diễm lệ với muôn hoa khoe sắc mà chỉ có những thân cây tùng thẳng tắp.Nàng lắc mình vái cái là đến Hoa viên. Ở dưới tán cây tùng xa nhất trong hoa viên, có một nam nhân đứng chờ ở đó.“Sao ngươi có được ngọc bội này?” Phong Vân vừa thấy người, lập tức hỏi, khí thế như đang bức cung.Nam tử kia nhìn Phong Vân từ trên xuống dưới, ánh mắt thấp thoáng ý cười, đè thấp thanh âm nói: “Hách Liên Phong Vân, đúng là ngươi rồi.”Phong Vân nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

“Ha ha, chúng ta tiếp tục uống.”

“Ha ha, thật là người kì lạ’’

Bởi vì hắn luôn đi theo Hách Liên Phong Vân, cho nên khi hắn mệt cũng muốn đem Hách Liên Phong Vân đi theo? Ha ha, quả thật rất độc đáo.

Trong lúc hai người đứng lên rời đi, Mộc Hoàng khẽ nhíu mày, Phong Vân có chuyện gì sao?

Rời khỏi yến hội, Phong Vân mở vật trong tay ra, cố soi rõ dưới ánh trăng.

Đó là một miếng ngọc bội, vẫn còn rất thô ráp, mặt trên không điêu
khắc gì, nhưng nhìn kĩ khe chạm khắc lại thấy có nét chữ. Nhìn nét chữ
non nớt kia, giống như là do đứa trẻ nào đó vẽ nghịch ngợm vào.

Phong Vân nhìn miếng ngọc bội trong tay lập tức hiểu ra. Á phi vẫn đứng im một bên, thấy vậy cũng không nói gì.

Nàng run run mở miếng giấy đi kèm theo.

“Hoa viên.” Chỉ có vẻn vẹn hai chữ.

Phong Vân lập tức không chút nghĩ ngợi, xoay người đi về hướng Hoa Viên.

Bóng đêm mê say, ánh trăng mờ ảo.

Hoa Viên ở đây không có vẻ sang trọng giống như cung điện cũng chẳng
diễm lệ với muôn hoa khoe sắc mà chỉ có những thân cây tùng thẳng tắp.

Nàng lắc mình vái cái là đến Hoa viên. Ở dưới tán cây tùng xa nhất trong hoa viên, có một nam nhân đứng chờ ở đó.

“Sao ngươi có được ngọc bội này?” Phong Vân vừa thấy người, lập tức hỏi, khí thế như đang bức cung.

Nam tử kia nhìn Phong Vân từ trên xuống dưới, ánh mắt thấp thoáng ý cười, đè thấp thanh âm nói: “Hách Liên Phong Vân, đúng là ngươi rồi.”

Phong Vân nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ha ha, chúng ta tiếp tục uống.”“Ha ha, thật là người kì lạ’’Bởi vì hắn luôn đi theo Hách Liên Phong Vân, cho nên khi hắn mệt cũng muốn đem Hách Liên Phong Vân đi theo? Ha ha, quả thật rất độc đáo.Trong lúc hai người đứng lên rời đi, Mộc Hoàng khẽ nhíu mày, Phong Vân có chuyện gì sao?Rời khỏi yến hội, Phong Vân mở vật trong tay ra, cố soi rõ dưới ánh trăng.Đó là một miếng ngọc bội, vẫn còn rất thô ráp, mặt trên không điêu khắc gì, nhưng nhìn kĩ khe chạm khắc lại thấy có nét chữ. Nhìn nét chữ non nớt kia, giống như là do đứa trẻ nào đó vẽ nghịch ngợm vào.Phong Vân nhìn miếng ngọc bội trong tay lập tức hiểu ra. Á phi vẫn đứng im một bên, thấy vậy cũng không nói gì.Nàng run run mở miếng giấy đi kèm theo.“Hoa viên.” Chỉ có vẻn vẹn hai chữ.Phong Vân lập tức không chút nghĩ ngợi, xoay người đi về hướng Hoa Viên.Bóng đêm mê say, ánh trăng mờ ảo.Hoa Viên ở đây không có vẻ sang trọng giống như cung điện cũng chẳng diễm lệ với muôn hoa khoe sắc mà chỉ có những thân cây tùng thẳng tắp.Nàng lắc mình vái cái là đến Hoa viên. Ở dưới tán cây tùng xa nhất trong hoa viên, có một nam nhân đứng chờ ở đó.“Sao ngươi có được ngọc bội này?” Phong Vân vừa thấy người, lập tức hỏi, khí thế như đang bức cung.Nam tử kia nhìn Phong Vân từ trên xuống dưới, ánh mắt thấp thoáng ý cười, đè thấp thanh âm nói: “Hách Liên Phong Vân, đúng là ngươi rồi.”Phong Vân nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

Chương 438