Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 443

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Tỷ phu!” Phong Vân lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía Mạnh Khoát. Một tiểu tử với hai bàn tay trắng năm đó giờ đã được thăng đến chức vị cao như vậy, đại tỷ của nàng quả nhiên không nhìn lầm người.Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, “Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu.”“Keo kiệt!” Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ mọn!“Ha ha…” Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười. Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến. Cứ để nàng vui vẻ đi!Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.“Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!” Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.“Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi.” Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, “Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen.”“Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi.” Phong Vân chớp mắt cười.“Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé.” Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, “Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ…”Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn Phong Vân, “Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?”Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói…Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, “Đúng vậy!”

“Tỷ phu!” Phong Vân lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía
Mạnh Khoát. Một tiểu tử với hai bàn tay trắng năm đó giờ đã được thăng
đến chức vị cao như vậy, đại tỷ của nàng quả nhiên không nhìn lầm người.

Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, “Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu.”

“Keo kiệt!” Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong
Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên
đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không
có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ
mọn!

“Ha ha…” Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.

Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.

Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực
chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười.
Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến.
Cứ để nàng vui vẻ đi!

Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng
rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.

“Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!” Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.

“Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi.” Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, “Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen.”

“Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi.” Phong Vân chớp mắt cười.

“Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé.” Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, “Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ…”

Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức
có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn
Phong Vân, “Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?”

Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến
màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì
vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói…

Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, “Đúng vậy!”

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Tỷ phu!” Phong Vân lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía Mạnh Khoát. Một tiểu tử với hai bàn tay trắng năm đó giờ đã được thăng đến chức vị cao như vậy, đại tỷ của nàng quả nhiên không nhìn lầm người.Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, “Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu.”“Keo kiệt!” Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ mọn!“Ha ha…” Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười. Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến. Cứ để nàng vui vẻ đi!Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.“Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!” Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.“Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi.” Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, “Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen.”“Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi.” Phong Vân chớp mắt cười.“Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé.” Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, “Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ…”Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn Phong Vân, “Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?”Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói…Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, “Đúng vậy!”

Chương 443