Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 447

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Giữa bóng đêm mênh mông, những ngôi sao trên trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.“Phong Vân, đây là tẩm cung của Đế quân Nam Viên đó.” Đứng bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàng, Mạnh Khoát khẽ chau mày nhắc nhở Phong Vân. Người này có biết đường đi không vậy, sao đệ ấy lại đưa bọn họ tới chỗ này.“Đúng thế.” Phong Vân hít sâu một hơi rồi tiến lên từng bước và đẩy cửa tẩm cung của Mộc Hoàng.Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng sớm đã nhận biết được Phong Vân sẽ dẫn người tới đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên long sàng và ngẩng đầu nhìn Phong Vân mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát tiến vào.Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn, hắn mơ hồ cảm nhận được Phong Vân muốn làm cái gì.Mạnh Khoát và Phong Lôi bị Phong Vân kéo vào, khi nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.“Đế quân Nam Viên!” Giữa bầu không khí gượng gạo, Phong Lôi và Mạnh Khoát cùng hướng về phía Mộc Hoàng thi lễ.Mộc Hoàng chậm rãi nâng tay lên rồi nói, “Các ngươi là người thân của nàng, không cần đa lễ.”Nghe Mộc Hoàng nói thế, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát liền đưa mắt nhìn nhau, lời nói này sao lại có vẻ thân thiết như vậy?Quay người đóng cửa tẩm cung, Phong Vân đi tới phía trước túm lấy Mộc Hoàng rồi kéo tới trước mặt Phong Lôi và Mạnh Khoát. Nàng nhìn về phía hai người đang kinh ngạc vì động tác của nàng và nói, “Tỷ, chẳng phải tỷ muốn gặp thê tử của đệ hay sao, tỷ xem đi, ngay tại đây!”Vừa nói dứt lời, Phong Vân liền đẩy Mộc Hoàng về phía Phong Lôi.Nghe xong lời này, vẻ mặt Phong Lôi nhất thời biến sắc, nàng ấy như vừa nghe được một chuyện ngàn lẻ một đêm*.(*Thiên phương dạ đàm - Ngàn lẻ một đêm - 天方夜谈:: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác và không có thực.)Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh nàng ấy cũng như đã biến thành một con tắc kè hoa, vẻ mặt của hắn lúc này liên tục thay đổi khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng biết.Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đen mặt lại. Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.

Giữa bóng đêm mênh mông, những ngôi sao trên trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.

“Phong Vân, đây là tẩm cung của Đế quân Nam Viên đó.” Đứng
bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàng, Mạnh Khoát khẽ chau mày nhắc nhở Phong Vân. Người này có biết đường đi không vậy, sao đệ ấy lại đưa bọn họ tới chỗ này.

“Đúng thế.” Phong Vân hít sâu một hơi rồi tiến lên từng bước và đẩy cửa tẩm cung của Mộc Hoàng.

Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng sớm đã nhận biết được Phong Vân sẽ dẫn
người tới đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên long sàng và ngẩng đầu nhìn
Phong Vân mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát tiến vào.

Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn, hắn mơ hồ cảm nhận được Phong Vân muốn làm cái gì.

Mạnh Khoát và Phong Lôi bị Phong Vân kéo vào, khi nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy có
chút lúng túng.

“Đế quân Nam Viên!” Giữa bầu không khí gượng gạo, Phong Lôi và Mạnh Khoát cùng hướng về phía Mộc Hoàng thi lễ.

Mộc Hoàng chậm rãi nâng tay lên rồi nói, “Các ngươi là người thân của nàng, không cần đa lễ.”

Nghe Mộc Hoàng nói thế, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát liền đưa mắt nhìn nhau, lời nói này sao lại có vẻ thân thiết như vậy?

Quay người đóng cửa tẩm cung, Phong Vân đi tới phía trước túm lấy Mộc Hoàng rồi kéo tới trước mặt Phong Lôi và Mạnh Khoát. Nàng nhìn về phía
hai người đang kinh ngạc vì động tác của nàng và nói, “Tỷ, chẳng phải tỷ muốn gặp thê tử của đệ hay sao, tỷ xem đi, ngay tại đây!”

Vừa nói dứt lời, Phong Vân liền đẩy Mộc Hoàng về phía Phong Lôi.

Nghe xong lời này, vẻ mặt Phong Lôi nhất thời biến sắc, nàng ấy như vừa nghe được một chuyện ngàn lẻ một đêm*.

(*Thiên phương dạ đàm - Ngàn lẻ một đêm - 天方夜谈:: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác và không có thực.)

Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh nàng ấy cũng như đã biến thành một con
tắc kè hoa, vẻ mặt của hắn lúc này liên tục thay đổi khiến người khác
chỉ nhìn thôi cũng biết.

Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đen mặt lại. Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Giữa bóng đêm mênh mông, những ngôi sao trên trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.“Phong Vân, đây là tẩm cung của Đế quân Nam Viên đó.” Đứng bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàng, Mạnh Khoát khẽ chau mày nhắc nhở Phong Vân. Người này có biết đường đi không vậy, sao đệ ấy lại đưa bọn họ tới chỗ này.“Đúng thế.” Phong Vân hít sâu một hơi rồi tiến lên từng bước và đẩy cửa tẩm cung của Mộc Hoàng.Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng sớm đã nhận biết được Phong Vân sẽ dẫn người tới đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên long sàng và ngẩng đầu nhìn Phong Vân mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát tiến vào.Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn, hắn mơ hồ cảm nhận được Phong Vân muốn làm cái gì.Mạnh Khoát và Phong Lôi bị Phong Vân kéo vào, khi nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.“Đế quân Nam Viên!” Giữa bầu không khí gượng gạo, Phong Lôi và Mạnh Khoát cùng hướng về phía Mộc Hoàng thi lễ.Mộc Hoàng chậm rãi nâng tay lên rồi nói, “Các ngươi là người thân của nàng, không cần đa lễ.”Nghe Mộc Hoàng nói thế, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát liền đưa mắt nhìn nhau, lời nói này sao lại có vẻ thân thiết như vậy?Quay người đóng cửa tẩm cung, Phong Vân đi tới phía trước túm lấy Mộc Hoàng rồi kéo tới trước mặt Phong Lôi và Mạnh Khoát. Nàng nhìn về phía hai người đang kinh ngạc vì động tác của nàng và nói, “Tỷ, chẳng phải tỷ muốn gặp thê tử của đệ hay sao, tỷ xem đi, ngay tại đây!”Vừa nói dứt lời, Phong Vân liền đẩy Mộc Hoàng về phía Phong Lôi.Nghe xong lời này, vẻ mặt Phong Lôi nhất thời biến sắc, nàng ấy như vừa nghe được một chuyện ngàn lẻ một đêm*.(*Thiên phương dạ đàm - Ngàn lẻ một đêm - 天方夜谈:: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác và không có thực.)Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh nàng ấy cũng như đã biến thành một con tắc kè hoa, vẻ mặt của hắn lúc này liên tục thay đổi khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng biết.Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đen mặt lại. Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.

Chương 447