Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 455

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ngươi mở bảo khố ra để tìm mấy thứ đi!”“Để làm gì?” Mộc Hoàng híp mắt nhìn Á Phi kéo tay Phong Vân.“Chiến giáp bình thường phải có tác dụng gì? Ta muốn tạo ra một cái tốt nhất.” Á Phi liếc mắt nhìn Phong Lôi.Lời vừa rồi làm bừng tỉnh mọi người, bọn họ còn chưa nghĩ đến việc tạo ra một chiến giáp cho Phong Vân.Mộc Hoàng thấy Á Phi có ý đó liền vung tay lên vô cùng hào sảng, “Tự đi chọn đi! Còn nữa, nhớ kỹ cho ta, nếu ngày mai nàng dám tới thì tự mình lo liệu cho bản thân đi!”Phong Vân không cần có mặt ở đây lúc này, hắn sẽ thu xếp mọi chuyện thật tốt. Có bọn Á Phi bảo vệ cho nàng hắn cũng yên tâm hơn.Á Phi nghe Mộc Hoàng nói thế liền túm lấy Phong Vân và sử dụng thuật di chuyển tức thời lập tức có mặt tại bảo khố của Nam Viên.“Ơ, ta chưa nói…” Phong Vân còn đang vùng vẫy giữa không trung thì đã bị Á Phi mang đi rất xa.Nhìn thấy Phong Vân và mỹ nam tuyệt sắc đột nhiên biến mất, Phong Lôi không khỏi nhíu mày. Nàng ấy thực thà không khách sáo ngồi xuống rồi nhìn Mộc Hoàng, “Giờ chúng ta cần thương lượng xem việc này nên xử lý thế nào.”Mộc Hoàng cũng không đuổi Phong Lôi đi, hắn lạnh lùng ngồi xuống.Bóng đêm bao phủ khắp nơi, không gian trở nên trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lẽo. Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng, Phong Lôi, Mạnh Khoát bắt đầu bàn bạc việc làm thế nào để giải quyết hậu quả.Mà Á Phi túm theo Phong Vân vơ vét hết sạch tinh thạch tốt nhất có trong bảo khố của Mộc Hoàng rồi mang theo một đám tinh linh hướng tới Ải nhân tộc.Mặt trăng nhô cao, bóng đêm càng sâu.Đám người lại xuất hiện tại tiểu trấn trong trẻo nhưng vắng vẻ kia.“Này, có lầm không? Đêm hôm khuya khoắt lại tới bảo chúng ta làm chiến giáp cho ngươi, cho dù đám tiểu tinh linh các ngươi có đẹp đẽ tới đâu thì ta cũng không làm.” Tên lùn béo mập mà Phong Vân đã gặp hai ngày trước trừng đôi mắt buồn ngủ với đám tinh linh vừa xuất hiện từ hư không rồi trở mình một cái và tiếp tục ngủ.Á Phi thấy vậy cũng không nói gì, hắn bắt đầu bày đám tinh thạch hảo hạng của Mộc Hoàng ra bên ngoài.Một cái, tên kia tiếp tục ngủ mà không hề nhúc nhích.Mười cái, tên kia tiếp tục ngủ, không hề nhúc nhích, hắn còn bắt đầu ngáy.Một trăm cái, tên kia vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng ngáy đã không còn, cơ thể mập mạp bắt đầu rung động.Năm trăm cái, cơ thể rung rung như đang run rẩy.Một ngàn cái…Vù, gã người lùn nhỏ bé mập mạp lập tức nhảy dựng lên rồi bổ nhào vào đám một ngàn miếng tinh thạch hảo hạng, hắn kêu lên một tiếng hưng phấn rồi ôm chúng vào lòng.

“Ngươi mở bảo khố ra để tìm mấy thứ đi!”

“Để làm gì?” Mộc Hoàng híp mắt nhìn Á Phi kéo tay Phong Vân.

“Chiến giáp bình thường phải có tác dụng gì? Ta muốn tạo ra một cái tốt nhất.” Á Phi liếc mắt nhìn Phong Lôi.

Lời vừa rồi làm bừng tỉnh mọi người, bọn họ còn chưa nghĩ đến việc tạo ra một chiến giáp cho Phong Vân.

Mộc Hoàng thấy Á Phi có ý đó liền vung tay lên vô cùng hào sảng, “Tự đi chọn đi! Còn nữa, nhớ kỹ cho ta, nếu ngày mai nàng dám tới thì tự mình lo liệu cho bản thân đi!”

Phong Vân không cần có mặt ở đây lúc này, hắn sẽ thu xếp mọi chuyện thật tốt. Có bọn Á Phi bảo vệ cho nàng hắn cũng yên tâm hơn.

Á Phi nghe Mộc Hoàng nói thế liền túm lấy Phong Vân và sử dụng thuật di chuyển tức thời lập tức có mặt tại bảo khố của Nam Viên.

“Ơ, ta chưa nói…” Phong Vân còn đang vùng vẫy giữa không trung thì đã bị Á Phi mang đi rất xa.

Nhìn thấy Phong Vân và mỹ nam tuyệt sắc đột nhiên biến mất, Phong Lôi không khỏi nhíu mày. Nàng ấy thực thà không khách sáo ngồi xuống rồi
nhìn Mộc Hoàng, “Giờ chúng ta cần thương lượng xem việc này nên xử lý thế nào.”

Mộc Hoàng cũng không đuổi Phong Lôi đi, hắn lạnh lùng ngồi xuống.

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, không gian trở nên trong trẻo nhưng cũng
rất lạnh lẽo. Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng, Phong Lôi, Mạnh Khoát bắt
đầu bàn bạc việc làm thế nào để giải quyết hậu quả.

Mà Á Phi túm theo Phong Vân vơ vét hết sạch tinh thạch tốt nhất có
trong bảo khố của Mộc Hoàng rồi mang theo một đám tinh linh hướng tới Ải nhân tộc.

Mặt trăng nhô cao, bóng đêm càng sâu.

Đám người lại xuất hiện tại tiểu trấn trong trẻo nhưng vắng vẻ kia.

“Này, có lầm không? Đêm hôm khuya khoắt lại tới bảo chúng ta làm
chiến giáp cho ngươi, cho dù đám tiểu tinh linh các ngươi có đẹp đẽ tới
đâu thì ta cũng không làm.” Tên lùn béo mập mà Phong Vân đã gặp hai ngày trước trừng đôi mắt buồn ngủ với đám tinh linh vừa xuất hiện từ hư không rồi trở mình một cái và tiếp tục ngủ.

Á Phi thấy vậy cũng không nói gì, hắn bắt đầu bày đám tinh thạch hảo hạng của Mộc Hoàng ra bên ngoài.

Một cái, tên kia tiếp tục ngủ mà không hề nhúc nhích.

Mười cái, tên kia tiếp tục ngủ, không hề nhúc nhích, hắn còn bắt đầu ngáy.

Một trăm cái, tên kia vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng ngáy đã không còn, cơ thể mập mạp bắt đầu rung động.

Năm trăm cái, cơ thể rung rung như đang run rẩy.

Một ngàn cái…

Vù, gã người lùn nhỏ bé mập mạp lập tức nhảy dựng lên rồi bổ nhào vào đám một ngàn miếng tinh thạch hảo hạng, hắn kêu lên một tiếng hưng phấn rồi ôm chúng vào lòng.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ngươi mở bảo khố ra để tìm mấy thứ đi!”“Để làm gì?” Mộc Hoàng híp mắt nhìn Á Phi kéo tay Phong Vân.“Chiến giáp bình thường phải có tác dụng gì? Ta muốn tạo ra một cái tốt nhất.” Á Phi liếc mắt nhìn Phong Lôi.Lời vừa rồi làm bừng tỉnh mọi người, bọn họ còn chưa nghĩ đến việc tạo ra một chiến giáp cho Phong Vân.Mộc Hoàng thấy Á Phi có ý đó liền vung tay lên vô cùng hào sảng, “Tự đi chọn đi! Còn nữa, nhớ kỹ cho ta, nếu ngày mai nàng dám tới thì tự mình lo liệu cho bản thân đi!”Phong Vân không cần có mặt ở đây lúc này, hắn sẽ thu xếp mọi chuyện thật tốt. Có bọn Á Phi bảo vệ cho nàng hắn cũng yên tâm hơn.Á Phi nghe Mộc Hoàng nói thế liền túm lấy Phong Vân và sử dụng thuật di chuyển tức thời lập tức có mặt tại bảo khố của Nam Viên.“Ơ, ta chưa nói…” Phong Vân còn đang vùng vẫy giữa không trung thì đã bị Á Phi mang đi rất xa.Nhìn thấy Phong Vân và mỹ nam tuyệt sắc đột nhiên biến mất, Phong Lôi không khỏi nhíu mày. Nàng ấy thực thà không khách sáo ngồi xuống rồi nhìn Mộc Hoàng, “Giờ chúng ta cần thương lượng xem việc này nên xử lý thế nào.”Mộc Hoàng cũng không đuổi Phong Lôi đi, hắn lạnh lùng ngồi xuống.Bóng đêm bao phủ khắp nơi, không gian trở nên trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lẽo. Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng, Phong Lôi, Mạnh Khoát bắt đầu bàn bạc việc làm thế nào để giải quyết hậu quả.Mà Á Phi túm theo Phong Vân vơ vét hết sạch tinh thạch tốt nhất có trong bảo khố của Mộc Hoàng rồi mang theo một đám tinh linh hướng tới Ải nhân tộc.Mặt trăng nhô cao, bóng đêm càng sâu.Đám người lại xuất hiện tại tiểu trấn trong trẻo nhưng vắng vẻ kia.“Này, có lầm không? Đêm hôm khuya khoắt lại tới bảo chúng ta làm chiến giáp cho ngươi, cho dù đám tiểu tinh linh các ngươi có đẹp đẽ tới đâu thì ta cũng không làm.” Tên lùn béo mập mà Phong Vân đã gặp hai ngày trước trừng đôi mắt buồn ngủ với đám tinh linh vừa xuất hiện từ hư không rồi trở mình một cái và tiếp tục ngủ.Á Phi thấy vậy cũng không nói gì, hắn bắt đầu bày đám tinh thạch hảo hạng của Mộc Hoàng ra bên ngoài.Một cái, tên kia tiếp tục ngủ mà không hề nhúc nhích.Mười cái, tên kia tiếp tục ngủ, không hề nhúc nhích, hắn còn bắt đầu ngáy.Một trăm cái, tên kia vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng ngáy đã không còn, cơ thể mập mạp bắt đầu rung động.Năm trăm cái, cơ thể rung rung như đang run rẩy.Một ngàn cái…Vù, gã người lùn nhỏ bé mập mạp lập tức nhảy dựng lên rồi bổ nhào vào đám một ngàn miếng tinh thạch hảo hạng, hắn kêu lên một tiếng hưng phấn rồi ôm chúng vào lòng.

Chương 455