Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 470
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tầng thứ tư? Phong Vân này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?“Cái gì? Vào tầng thứ tư rồi sao?” Ngồi trên tầng thứ tư của khán đài, Ma Ha Cách vốn trầm mặc đã không còn có thể trầm mặc được nữa.Tầng thứ tư? Có lầm không vậy? Phong Vân lại có năng lực tiến vào tầng thứ tư sao? Nữ nhân này rốt cuộc che giấu bao nhiêu thực lực?“Ông trời ơi!” Gia chủ của gia tộc Mộ Dung ngồi bên cạnh Ma Ha Cách kinh ngạc thốt lên, ánh mắt ông ta lúc này đã trở nên vô cùng thâm trầm. Rõ ràng chỉ là một người có bậc Linh hoàng cấp ba bốn gì đó, nhưng bây giờ…“Vượt xa dự liệu của ta rồi!” Gia chủ Phong môn ngồi bên kia cũng day nhẹ thái dương. Ông ta vừa dứt lời, ba người ngay sau đó liếc nhau một cái. Không có bất kỳ lời trao đổi nào, ba người chậm rãi kín đáo gật đầu với nhau. Sau đó, những người đứng phía sau bọn họ đột nhiên im lặng rời đi.Trước hai màn biểu diễn ở hai vòng trước của Phong Vân, bọn họ đã quyết định rồi. Một nhân tài như thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay Thiên Khung và Tinh Vực. Chuyện hôm nay mặc dù ngoài dự kiến của bọn họ nhưng quyết định này không thể thay đổi. Phong Vân chỉ có thể ở lại Nam Viên, bọn họ quyết không để nàng rơi vào tay hai đại lục kia.Gió thu lạnh lẽo thổi qua, ánh nắng chói chang rõ ràng vẫn vô cùng rực rỡ nhưng không thể ngăn cản được hàn khí trong đó.“Tiểu tử này đúng là biết cách giấu diếm!” Phượng Vũ Náo ngồi trên tầng năm vừa cười vừa cùng Phượng Vũ Phi ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau.Trong mắt Phượng Vũ Phi lúc này đang lấp láng rạng ngời, trông nàng ta tràn ngập vẻ ái mộ và vui sướng. Nàng ta nhìn về phía Phượng Vũ Náo rồi gật nhẹ một cái. Nếu Phong Vân đã tới tham gia trận này thì hôn sự đã được quyết định rồi. Thiên Khung nhất định phải mang Phong Vân đi. Chỉ cần Phong Vân thích nàng ta thì cho dù có phải trở mặt với Nam Viên nàng ta cũng không tiếc.Không thấy Nam Viên và Thiên Khung có bất kỳ động tĩnh khác thường nào nhưng Ngàn Dạ Cách biết chỉ cần Phong Vân bước ra ngoài tháp, mọi thứ lập tức sẽ có biến đổi.“Đế quân!” Người đi theo sát phía sau Ngàn Dạ Cách dùng thuật tâm linh gọi hắn. Tinh Vực bọn họ có nên hành động không? Hay là nên bất động?Ngàn Dạ Cách nhìn tình cảnh phong ba bão táp sắp nổi lên ở nơi đây, hắn khẽ mỉm cười rồi ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. Hai hổ tranh nhau nhất định có một bên bị thương, bọn hắn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.Trước luồng sáng nhấp nháy tỏa ra từ bên trong bảo tháp, vài chục vạn người đều chăm chú nhìn về phía Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không gia yên lặng như tờ. Bất kể trong lòng có suy nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ sự hưng phấn và rạng rỡ.Trừ vẻ mặt đen sì đằng đằng sát khí của ba người Mộc Hoàng, Phong Lôi và Mạnh Khoát.Phong Vân cứ thế phi thẳng lên tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, không còn là cảnh gió thổi đồng cỏ và bò dê nữa, cũng chẳng phải là cảnh khói sương sa mạc hay mặt trời nóng bỏng.
Tầng thứ tư? Phong Vân này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?
“Cái gì? Vào tầng thứ tư rồi sao?” Ngồi trên tầng thứ tư của khán đài, Ma Ha Cách vốn trầm mặc đã không còn có thể trầm mặc được nữa.
Tầng thứ tư? Có lầm không vậy? Phong Vân lại có năng lực tiến vào
tầng thứ tư sao? Nữ nhân này rốt cuộc che giấu bao nhiêu thực lực?
“Ông trời ơi!” Gia chủ của gia tộc Mộ Dung ngồi bên cạnh Ma
Ha Cách kinh ngạc thốt lên, ánh mắt ông ta lúc này đã trở nên vô cùng
thâm trầm. Rõ ràng chỉ là một người có bậc Linh hoàng cấp ba bốn gì đó,
nhưng bây giờ…
“Vượt xa dự liệu của ta rồi!” Gia chủ Phong môn ngồi bên kia cũng day nhẹ thái dương. Ông ta vừa dứt lời, ba người ngay sau đó liếc
nhau một cái. Không có bất kỳ lời trao đổi nào, ba người chậm rãi kín
đáo gật đầu với nhau. Sau đó, những người đứng phía sau bọn họ đột nhiên im lặng rời đi.
Trước hai màn biểu diễn ở hai vòng trước của Phong Vân, bọn họ đã
quyết định rồi. Một nhân tài như thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay
Thiên Khung và Tinh Vực. Chuyện hôm nay mặc dù ngoài dự kiến của bọn họ
nhưng quyết định này không thể thay đổi. Phong Vân chỉ có thể ở lại Nam
Viên, bọn họ quyết không để nàng rơi vào tay hai đại lục kia.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua, ánh nắng chói chang rõ ràng vẫn vô cùng rực rỡ nhưng không thể ngăn cản được hàn khí trong đó.
“Tiểu tử này đúng là biết cách giấu diếm!” Phượng Vũ Náo ngồi trên tầng năm vừa cười vừa cùng Phượng Vũ Phi ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau.
Trong mắt Phượng Vũ Phi lúc này đang lấp láng rạng ngời, trông nàng
ta tràn ngập vẻ ái mộ và vui sướng. Nàng ta nhìn về phía Phượng Vũ Náo
rồi gật nhẹ một cái. Nếu Phong Vân đã tới tham gia trận này thì hôn sự
đã được quyết định rồi. Thiên Khung nhất định phải mang Phong Vân đi.
Chỉ cần Phong Vân thích nàng ta thì cho dù có phải trở mặt với Nam Viên
nàng ta cũng không tiếc.
Không thấy Nam Viên và Thiên Khung có bất kỳ động tĩnh khác thường
nào nhưng Ngàn Dạ Cách biết chỉ cần Phong Vân bước ra ngoài tháp, mọi
thứ lập tức sẽ có biến đổi.
“Đế quân!” Người đi theo sát phía sau Ngàn Dạ Cách dùng
thuật tâm linh gọi hắn. Tinh Vực bọn họ có nên hành động không? Hay là
nên bất động?
Ngàn Dạ Cách nhìn tình cảnh phong ba bão táp sắp nổi lên ở nơi đây,
hắn khẽ mỉm cười rồi ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. Hai hổ tranh nhau
nhất định có một bên bị thương, bọn hắn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là
được.
Trước luồng sáng nhấp nháy tỏa ra từ bên trong bảo tháp, vài chục vạn người đều chăm chú nhìn về phía Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không gia yên
lặng như tờ. Bất kể trong lòng có suy nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ sự hưng phấn và rạng rỡ.
Trừ vẻ mặt đen sì đằng đằng sát khí của ba người Mộc Hoàng, Phong Lôi và Mạnh Khoát.
Phong Vân cứ thế phi thẳng lên tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, không còn là cảnh gió thổi đồng cỏ và bò dê nữa, cũng chẳng phải là cảnh khói sương sa mạc hay mặt trời
nóng bỏng.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tầng thứ tư? Phong Vân này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?“Cái gì? Vào tầng thứ tư rồi sao?” Ngồi trên tầng thứ tư của khán đài, Ma Ha Cách vốn trầm mặc đã không còn có thể trầm mặc được nữa.Tầng thứ tư? Có lầm không vậy? Phong Vân lại có năng lực tiến vào tầng thứ tư sao? Nữ nhân này rốt cuộc che giấu bao nhiêu thực lực?“Ông trời ơi!” Gia chủ của gia tộc Mộ Dung ngồi bên cạnh Ma Ha Cách kinh ngạc thốt lên, ánh mắt ông ta lúc này đã trở nên vô cùng thâm trầm. Rõ ràng chỉ là một người có bậc Linh hoàng cấp ba bốn gì đó, nhưng bây giờ…“Vượt xa dự liệu của ta rồi!” Gia chủ Phong môn ngồi bên kia cũng day nhẹ thái dương. Ông ta vừa dứt lời, ba người ngay sau đó liếc nhau một cái. Không có bất kỳ lời trao đổi nào, ba người chậm rãi kín đáo gật đầu với nhau. Sau đó, những người đứng phía sau bọn họ đột nhiên im lặng rời đi.Trước hai màn biểu diễn ở hai vòng trước của Phong Vân, bọn họ đã quyết định rồi. Một nhân tài như thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay Thiên Khung và Tinh Vực. Chuyện hôm nay mặc dù ngoài dự kiến của bọn họ nhưng quyết định này không thể thay đổi. Phong Vân chỉ có thể ở lại Nam Viên, bọn họ quyết không để nàng rơi vào tay hai đại lục kia.Gió thu lạnh lẽo thổi qua, ánh nắng chói chang rõ ràng vẫn vô cùng rực rỡ nhưng không thể ngăn cản được hàn khí trong đó.“Tiểu tử này đúng là biết cách giấu diếm!” Phượng Vũ Náo ngồi trên tầng năm vừa cười vừa cùng Phượng Vũ Phi ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau.Trong mắt Phượng Vũ Phi lúc này đang lấp láng rạng ngời, trông nàng ta tràn ngập vẻ ái mộ và vui sướng. Nàng ta nhìn về phía Phượng Vũ Náo rồi gật nhẹ một cái. Nếu Phong Vân đã tới tham gia trận này thì hôn sự đã được quyết định rồi. Thiên Khung nhất định phải mang Phong Vân đi. Chỉ cần Phong Vân thích nàng ta thì cho dù có phải trở mặt với Nam Viên nàng ta cũng không tiếc.Không thấy Nam Viên và Thiên Khung có bất kỳ động tĩnh khác thường nào nhưng Ngàn Dạ Cách biết chỉ cần Phong Vân bước ra ngoài tháp, mọi thứ lập tức sẽ có biến đổi.“Đế quân!” Người đi theo sát phía sau Ngàn Dạ Cách dùng thuật tâm linh gọi hắn. Tinh Vực bọn họ có nên hành động không? Hay là nên bất động?Ngàn Dạ Cách nhìn tình cảnh phong ba bão táp sắp nổi lên ở nơi đây, hắn khẽ mỉm cười rồi ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. Hai hổ tranh nhau nhất định có một bên bị thương, bọn hắn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.Trước luồng sáng nhấp nháy tỏa ra từ bên trong bảo tháp, vài chục vạn người đều chăm chú nhìn về phía Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không gia yên lặng như tờ. Bất kể trong lòng có suy nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ sự hưng phấn và rạng rỡ.Trừ vẻ mặt đen sì đằng đằng sát khí của ba người Mộc Hoàng, Phong Lôi và Mạnh Khoát.Phong Vân cứ thế phi thẳng lên tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, không còn là cảnh gió thổi đồng cỏ và bò dê nữa, cũng chẳng phải là cảnh khói sương sa mạc hay mặt trời nóng bỏng.