Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 263: Sơn vũ dục đến (7)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.“Là ngươi.” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giồng như khiếp sợ.Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói : “Phỉ hán chủ.”Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.

Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.

Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.

Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.

Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.

Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.

Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.

Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.

Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.

Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.

Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.

Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.

“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.

“Là ngươi.” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giồng như khiếp sợ.

Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.

Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói : “Phỉ hán chủ.”

Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.

Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.

Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.“Là ngươi.” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giồng như khiếp sợ.Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói : “Phỉ hán chủ.”Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.

Chương 263: Sơn vũ dục đến (7)