Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 283: Ăn miếng trả miếng (14)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn.“Dám can đản ám sát bổn vương, bắn.” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.Vương thượng, nơi này giao cho chúng thần, ngài cùng Phò mã mau đến hậu đường nghỉ ngơi.” Thất đường chủ một bên chống lại thích khách võ công không hề thua kém, một bên quay đầu nói.“Đúng vậy, phụ vương, chúng ta đến hậu đường trước đi.”Thái tử Thần Phi nghe vậy, cũng gật gật đầu theo, quay đầu nói với phụ vương.Một bên hộ vệ hắn, lục đường chủ liền tiến lại gần Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ.Hồng trù trải rộng trên đài cao, lúc này chỉ có Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ đứng thẳng, màu vàng hòa trộn cùng màu hồng, óng ánh. Giữa mảnh sát khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ.Ngự tiền thị vệ trước người làm thành vòng tròn, sát khí đằng đằng.Hậu Kim quốc chủ vẻ mặt xơ xác tiêu điều, ánh mắt tất cả đều là uy nghiêm.Mà Lưu Nguyệt bên cạnh hắn khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ tươi cười làm cho lòng người run sợ.Dưới tình thế như vậy, Lưu Nguyệt lại có thể cười?Lưu Nguyệt khi nào có thể cười sáng lạn như vậy? Người này đãng lẽ không thể cười mới phải chứ?Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, Thần Phi rùng mình một cái. Lưu Nguyệt cười rất đẹp, cơ hồ làm tim hắn hoảng lên.Một tòa băng sơn, lại đột nhiên xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hắn có chết cũng cam lòng.Nhưng là trong mắt hắn, lại làm cho hắn thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy không tốt, nụ cười này…“Lưu Nguyệt, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi.” Thần Phi trong lòng hoản không nói lên lời, không để ý đến thích khách chung quanh, bước nhanh tới bên Lưu Nguyệt.“Lưu Nguyệt, cùng bổn vương…” Hậu Kim quốc chủ không nhìn thấy nụ cười của Lưu Nguyệt, lúc này xoay người nhìn Lưu Nguyệt, mới nói một nửa, đột nhiên im lặng, vẻ mặt Lưu Nguyệt….“Vậy thần sẽ tiễn quốc chủ một đoạn đường.” Khóe miệng hơi cong lên, Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào Hậu Kim quốc chủ, tươi cười lại càng khuynh quốc khuynh thành.Nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt ấy lại là một mảnh băng tuyết.

Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn.

“Dám can đản ám sát bổn vương, bắn.” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.

Vương thượng, nơi này giao cho chúng thần, ngài cùng Phò mã mau đến hậu đường nghỉ ngơi.” Thất đường chủ một bên chống lại thích khách võ công không hề thua kém, một bên quay đầu nói.

“Đúng vậy, phụ vương, chúng ta đến hậu đường trước đi.”

Thái tử Thần Phi nghe vậy, cũng gật gật đầu theo, quay đầu nói với phụ vương.

Một bên hộ vệ hắn, lục đường chủ liền tiến lại gần Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ.

Hồng trù trải rộng trên đài cao, lúc này chỉ có Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ đứng thẳng, màu vàng hòa trộn cùng màu hồng, óng ánh. Giữa mảnh sát khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

Ngự tiền thị vệ trước người làm thành vòng tròn, sát khí đằng đằng.

Hậu Kim quốc chủ vẻ mặt xơ xác tiêu điều, ánh mắt tất cả đều là uy nghiêm.

Mà Lưu Nguyệt bên cạnh hắn khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ tươi cười làm cho lòng người run sợ.

Dưới tình thế như vậy, Lưu Nguyệt lại có thể cười?

Lưu Nguyệt khi nào có thể cười sáng lạn như vậy? Người này đãng lẽ không thể cười mới phải chứ?

Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, Thần Phi rùng mình một cái. Lưu Nguyệt cười rất đẹp, cơ hồ làm tim hắn hoảng lên.

Một tòa băng sơn, lại đột nhiên xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hắn có chết cũng cam lòng.

Nhưng là trong mắt hắn, lại làm cho hắn thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).

Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy không tốt, nụ cười này…

“Lưu Nguyệt, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi.” Thần Phi trong lòng hoản không nói lên lời, không để ý đến thích khách chung quanh, bước nhanh tới bên Lưu Nguyệt.

“Lưu Nguyệt, cùng bổn vương…” Hậu Kim quốc chủ không nhìn thấy nụ cười của Lưu Nguyệt, lúc này xoay người nhìn Lưu Nguyệt, mới nói một nửa, đột nhiên im lặng, vẻ mặt Lưu Nguyệt….

“Vậy thần sẽ tiễn quốc chủ một đoạn đường.” Khóe miệng hơi cong lên, Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào Hậu Kim quốc chủ, tươi cười lại càng khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt ấy lại là một mảnh băng tuyết.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn.“Dám can đản ám sát bổn vương, bắn.” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.Vương thượng, nơi này giao cho chúng thần, ngài cùng Phò mã mau đến hậu đường nghỉ ngơi.” Thất đường chủ một bên chống lại thích khách võ công không hề thua kém, một bên quay đầu nói.“Đúng vậy, phụ vương, chúng ta đến hậu đường trước đi.”Thái tử Thần Phi nghe vậy, cũng gật gật đầu theo, quay đầu nói với phụ vương.Một bên hộ vệ hắn, lục đường chủ liền tiến lại gần Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ.Hồng trù trải rộng trên đài cao, lúc này chỉ có Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ đứng thẳng, màu vàng hòa trộn cùng màu hồng, óng ánh. Giữa mảnh sát khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ.Ngự tiền thị vệ trước người làm thành vòng tròn, sát khí đằng đằng.Hậu Kim quốc chủ vẻ mặt xơ xác tiêu điều, ánh mắt tất cả đều là uy nghiêm.Mà Lưu Nguyệt bên cạnh hắn khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ tươi cười làm cho lòng người run sợ.Dưới tình thế như vậy, Lưu Nguyệt lại có thể cười?Lưu Nguyệt khi nào có thể cười sáng lạn như vậy? Người này đãng lẽ không thể cười mới phải chứ?Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, Thần Phi rùng mình một cái. Lưu Nguyệt cười rất đẹp, cơ hồ làm tim hắn hoảng lên.Một tòa băng sơn, lại đột nhiên xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hắn có chết cũng cam lòng.Nhưng là trong mắt hắn, lại làm cho hắn thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy không tốt, nụ cười này…“Lưu Nguyệt, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi.” Thần Phi trong lòng hoản không nói lên lời, không để ý đến thích khách chung quanh, bước nhanh tới bên Lưu Nguyệt.“Lưu Nguyệt, cùng bổn vương…” Hậu Kim quốc chủ không nhìn thấy nụ cười của Lưu Nguyệt, lúc này xoay người nhìn Lưu Nguyệt, mới nói một nửa, đột nhiên im lặng, vẻ mặt Lưu Nguyệt….“Vậy thần sẽ tiễn quốc chủ một đoạn đường.” Khóe miệng hơi cong lên, Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào Hậu Kim quốc chủ, tươi cười lại càng khuynh quốc khuynh thành.Nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt ấy lại là một mảnh băng tuyết.

Chương 283: Ăn miếng trả miếng (14)