Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 514
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nghe nói tới những cái tên này, trước kia quả thực chưa hề nghe nhắc đến, sao người đó lại cấp Căn nguyên bảo hộ cho nàng?Ở đại lục này ai mà chẳng biết Căn nguyên bảo hộ chính là tự cắt một tầng sức mạnh của mình để đi theo người được bảo hộ và bảo vệ cho người đó chống đỡ lại các lực công kích có sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân người được bảo hộ?Việc này… Nàng không biết từ khi nào nàng đã đụng chạm tới một nhân vật như vậy?“Ta không biết.” Phong Vân vừa vuốt vuốt cổ vừa lắc đầu. Nàng chắc chắn đã đụng chạm với người đó, nếu không đã không có dấu son môi này. Nhưng nàng quả thực không hề biết đấy là ai và khi nào.“Nhớ kỹ lại xem nào, ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ của ngươi nữa?” Sắc mặt sư phụ Diêm La trở nên đen thui.Hắc Ngục đó từ xưa tới nay chính là kẻ thù của núi Vô Kê, mối thù đó là mối tư thù, hai bên là kẻ thù truyền kiếp của nhau, đó là mối huyết hải thâm thù… Dù sao hai bên cũng là những kẻ thù không đội trời chung, vậy mà hôm nay, vợ của đồ đệ ông ta không hiểu sao lại mang trên người sự bảo vệ của Địa ngục chi vương, chuyện này thật nực cười, quả thực rất nực cười!Ai đã hôn lên cổ nàng? Đôi mắt của Phong Vân nhanh chóng đảo một vòng.Ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ nàng? Không có ai cả, ở Á Sắt không có, ở Thiên Khung không có, ở Nam Viên cũng không có, việc này…“A, đúng rồi, một tiểu cô nương đã hôn lên cổ ta, đúng là như thế!” Phong Vân bỗng nhớ lại hôm ấy lúc bọn họ đi vào rừng ma thú của Nam Viên để thử nghiệm hồng y đại pháo thì bỗng xuất hiện một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện đột nhiên đi mất.Nàng đã bế tiểu cô nương đó lên một chút, và tiểu cô nương đó đã hôn nàng một cái. Chẳng lẽ đúng là tiểu cô nương đó?“Tiểu cô nương?” Diêm La và Thần Tiên cùng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thời nhíu mày lại.Địa ngục chi vương của Hắc Ngục đâu phải là một tiểu cô nương? Không biết là ai mà có thể tách sức mạnh ra khỏi cơ thể…Gió thổi mây trôi, sương mù nhè nhẹ lượn lờ trên đỉnh núi…“Cho dù là ai thì tóm lại là ngươi đã bị hắn ngắm trúng rồi đấy!” Trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, Diêm La đen mặt trừng mắt nhìn Phong Vân.“Mà núi Vô Kê của chúng ta lại không đội trời chung với Hắc Ngục.” Sư bá Thần Tiên khoanh hai tay trước ngực.Phong Vân xua tay, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Chẳng qua là bị một tiểu cô nương ngắm trúng, nàng đâu có làm gì có lỗi với người khác? Núi Vô Kê không đội trời chung với Hắc Ngục nhưng nàng thì không. Tóm lại một câu là chuyện này liên quan gì đến nàng?“Mẹ của Mộc nhi đã bị chết trong tay Hắc Ngục. Nếu năm đó Mộc nhi không sớm đi theo chúng ta thì đã chết trong tay bọn Hắc Ngục đó rồi.” Sư bá Thần Tiên lạnh lùng nói.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nghe nói tới những cái tên này,
trước kia quả thực chưa hề nghe nhắc đến, sao người đó lại cấp Căn
nguyên bảo hộ cho nàng?
Ở đại lục này ai mà chẳng biết Căn nguyên bảo hộ chính là tự cắt một
tầng sức mạnh của mình để đi theo người được bảo hộ và bảo vệ cho người
đó chống đỡ lại các lực công kích có sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân người được bảo hộ?
Việc này… Nàng không biết từ khi nào nàng đã đụng chạm tới một nhân vật như vậy?
“Ta không biết.” Phong Vân vừa vuốt vuốt cổ vừa lắc đầu.
Nàng chắc chắn đã đụng chạm với người đó, nếu không đã không có dấu son
môi này. Nhưng nàng quả thực không hề biết đấy là ai và khi nào.
“Nhớ kỹ lại xem nào, ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ của ngươi nữa?” Sắc mặt sư phụ Diêm La trở nên đen thui.
Hắc Ngục đó từ xưa tới nay chính là kẻ thù của núi Vô Kê, mối thù đó
là mối tư thù, hai bên là kẻ thù truyền kiếp của nhau, đó là mối huyết
hải thâm thù… Dù sao hai bên cũng là những kẻ thù không đội trời chung,
vậy mà hôm nay, vợ của đồ đệ ông ta không hiểu sao lại mang trên người
sự bảo vệ của Địa ngục chi vương, chuyện này thật nực cười, quả thực rất nực cười!
Ai đã hôn lên cổ nàng? Đôi mắt của Phong Vân nhanh chóng đảo một vòng.
Ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ nàng? Không có ai cả, ở Á
Sắt không có, ở Thiên Khung không có, ở Nam Viên cũng không có, việc
này…
“A, đúng rồi, một tiểu cô nương đã hôn lên cổ ta, đúng là như thế!” Phong Vân bỗng nhớ lại hôm ấy lúc bọn họ đi vào rừng ma thú của Nam
Viên để thử nghiệm hồng y đại pháo thì bỗng xuất hiện một tiểu cô nương
đột nhiên xuất hiện đột nhiên đi mất.
Nàng đã bế tiểu cô nương đó lên một chút, và tiểu cô nương đó đã hôn nàng một cái. Chẳng lẽ đúng là tiểu cô nương đó?
“Tiểu cô nương?” Diêm La và Thần Tiên cùng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thời nhíu mày lại.
Địa ngục chi vương của Hắc Ngục đâu phải là một tiểu cô nương? Không biết là ai mà có thể tách sức mạnh ra khỏi cơ thể…
Gió thổi mây trôi, sương mù nhè nhẹ lượn lờ trên đỉnh núi…
“Cho dù là ai thì tóm lại là ngươi đã bị hắn ngắm trúng rồi đấy!” Trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, Diêm La đen mặt trừng mắt nhìn Phong Vân.
“Mà núi Vô Kê của chúng ta lại không đội trời chung với Hắc Ngục.” Sư bá Thần Tiên khoanh hai tay trước ngực.
Phong Vân xua tay, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
Chẳng qua là bị một tiểu cô nương ngắm trúng, nàng đâu có làm gì có lỗi
với người khác? Núi Vô Kê không đội trời chung với Hắc Ngục nhưng nàng
thì không. Tóm lại một câu là chuyện này liên quan gì đến nàng?
“Mẹ của Mộc nhi đã bị chết trong tay Hắc Ngục. Nếu năm đó Mộc nhi không sớm đi theo chúng ta thì đã chết trong tay bọn Hắc Ngục đó rồi.” Sư bá Thần Tiên lạnh lùng nói.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nghe nói tới những cái tên này, trước kia quả thực chưa hề nghe nhắc đến, sao người đó lại cấp Căn nguyên bảo hộ cho nàng?Ở đại lục này ai mà chẳng biết Căn nguyên bảo hộ chính là tự cắt một tầng sức mạnh của mình để đi theo người được bảo hộ và bảo vệ cho người đó chống đỡ lại các lực công kích có sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân người được bảo hộ?Việc này… Nàng không biết từ khi nào nàng đã đụng chạm tới một nhân vật như vậy?“Ta không biết.” Phong Vân vừa vuốt vuốt cổ vừa lắc đầu. Nàng chắc chắn đã đụng chạm với người đó, nếu không đã không có dấu son môi này. Nhưng nàng quả thực không hề biết đấy là ai và khi nào.“Nhớ kỹ lại xem nào, ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ của ngươi nữa?” Sắc mặt sư phụ Diêm La trở nên đen thui.Hắc Ngục đó từ xưa tới nay chính là kẻ thù của núi Vô Kê, mối thù đó là mối tư thù, hai bên là kẻ thù truyền kiếp của nhau, đó là mối huyết hải thâm thù… Dù sao hai bên cũng là những kẻ thù không đội trời chung, vậy mà hôm nay, vợ của đồ đệ ông ta không hiểu sao lại mang trên người sự bảo vệ của Địa ngục chi vương, chuyện này thật nực cười, quả thực rất nực cười!Ai đã hôn lên cổ nàng? Đôi mắt của Phong Vân nhanh chóng đảo một vòng.Ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ nàng? Không có ai cả, ở Á Sắt không có, ở Thiên Khung không có, ở Nam Viên cũng không có, việc này…“A, đúng rồi, một tiểu cô nương đã hôn lên cổ ta, đúng là như thế!” Phong Vân bỗng nhớ lại hôm ấy lúc bọn họ đi vào rừng ma thú của Nam Viên để thử nghiệm hồng y đại pháo thì bỗng xuất hiện một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện đột nhiên đi mất.Nàng đã bế tiểu cô nương đó lên một chút, và tiểu cô nương đó đã hôn nàng một cái. Chẳng lẽ đúng là tiểu cô nương đó?“Tiểu cô nương?” Diêm La và Thần Tiên cùng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thời nhíu mày lại.Địa ngục chi vương của Hắc Ngục đâu phải là một tiểu cô nương? Không biết là ai mà có thể tách sức mạnh ra khỏi cơ thể…Gió thổi mây trôi, sương mù nhè nhẹ lượn lờ trên đỉnh núi…“Cho dù là ai thì tóm lại là ngươi đã bị hắn ngắm trúng rồi đấy!” Trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, Diêm La đen mặt trừng mắt nhìn Phong Vân.“Mà núi Vô Kê của chúng ta lại không đội trời chung với Hắc Ngục.” Sư bá Thần Tiên khoanh hai tay trước ngực.Phong Vân xua tay, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Chẳng qua là bị một tiểu cô nương ngắm trúng, nàng đâu có làm gì có lỗi với người khác? Núi Vô Kê không đội trời chung với Hắc Ngục nhưng nàng thì không. Tóm lại một câu là chuyện này liên quan gì đến nàng?“Mẹ của Mộc nhi đã bị chết trong tay Hắc Ngục. Nếu năm đó Mộc nhi không sớm đi theo chúng ta thì đã chết trong tay bọn Hắc Ngục đó rồi.” Sư bá Thần Tiên lạnh lùng nói.