Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 313: Quỷ bí cây cối (7)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Sử dụng khinh công mà đi, khó khăn lắm mới chạy được trong rừng cây được nửa canh giờ, mới ra khỏi lãnh địa của con nhện khổng lồ đó.Từ từ dừng lại, Hiên Viên Triệt buông ra bắt lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn lướt qua nơi này. Chỗ thì ẩm ướt, chỗ thì khô ráo. Hắn hơi giơ lên mi.Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay người, kiểm tra xem trên người Hiên Viên Triệt có bị dính chút tơ độc nào không, mặt mày càng ngày càng đen.“Đó là cái quái gì vậy?” Ngạn Hổ theo sát phía sau, dựa vào sau lưng, chà lau trường kiếm dính độc trên cỏ, mắng ra tiếng.“Bước chân tới đây, những độc vật như vậy thực bình thường.” Mộ Dung Vô Địch đứng cạnh đại thụ lau đi nọc độc trên thân kiếm, tiếp lời.Ở nơi nóng bức ẩm ướt, nhiều độc vật như vậy, thực bình thường.“Vào sâu trong nữa cũng vậy à, chúng không hại được người nhưng số lượng nhiều thật.” Thu Ngân nhíu nhíu mày.“Yên tâm, hại người còn ở phía trước.” Lưu Nguyệt kiểm tra trên người Hiên Viên Triệt không có tơ nhện, lập tức quay đầu, lạnh lùng nói một câu.Hiên Viên Triệt cũng quay đầu lại : “Phía sau… À, tại sao có hoa lớn như vậy?”Lời nói còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhìn thấy đóa hoa to lớn mà Ngạn Hổ đang dựa vào, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa từng thấy hoa lớn như vậy.Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt.Chỉ thấy phía sau Ngạn Hổ là một đóa hoa cực kì kiêu diễm, giống như lụa trời. Có mùi thơm mê người của hoa lan, cơ hồ phải to đến hai trượng (khoảng 6m rưỡi), nở rực rỡ.Nhìn qua đóa hoa như những ngón tay, tổng cộng có năm đóa, phiến lá dài như cánh tay.Lúc này, Ngạn Hổ dựa vào chính là một trong những bông hoa đó.Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân thấy vậy đều hơi kinh ngạc. Đời này tung hoành qua nhiều nơi như vậy, có thể thấy hoa lớn như vậy có mấy người.Ngạn Hổ thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía sau, một bên nhướng mày nói : “Ta xem xem lớn bao nhiêu…”

Sử dụng khinh công mà đi, khó khăn lắm mới chạy được trong rừng cây được nửa canh giờ, mới ra khỏi lãnh địa của con nhện khổng lồ đó.

Từ từ dừng lại, Hiên Viên Triệt buông ra bắt lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn lướt qua nơi này. Chỗ thì ẩm ướt, chỗ thì khô ráo. Hắn hơi giơ lên mi.

Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay người, kiểm tra xem trên người Hiên Viên Triệt có bị dính chút tơ độc nào không, mặt mày càng ngày càng đen.

“Đó là cái quái gì vậy?” Ngạn Hổ theo sát phía sau, dựa vào sau lưng, chà lau trường kiếm dính độc trên cỏ, mắng ra tiếng.

“Bước chân tới đây, những độc vật như vậy thực bình thường.” Mộ Dung Vô Địch đứng cạnh đại thụ lau đi nọc độc trên thân kiếm, tiếp lời.

Ở nơi nóng bức ẩm ướt, nhiều độc vật như vậy, thực bình thường.

“Vào sâu trong nữa cũng vậy à, chúng không hại được người nhưng số lượng nhiều thật.” Thu Ngân nhíu nhíu mày.

“Yên tâm, hại người còn ở phía trước.” Lưu Nguyệt kiểm tra trên người Hiên Viên Triệt không có tơ nhện, lập tức quay đầu, lạnh lùng nói một câu.

Hiên Viên Triệt cũng quay đầu lại : “Phía sau… À, tại sao có hoa lớn như vậy?”

Lời nói còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhìn thấy đóa hoa to lớn mà Ngạn Hổ đang dựa vào, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa từng thấy hoa lớn như vậy.

Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt.

Chỉ thấy phía sau Ngạn Hổ là một đóa hoa cực kì kiêu diễm, giống như lụa trời. Có mùi thơm mê người của hoa lan, cơ hồ phải to đến hai trượng (khoảng 6m rưỡi), nở rực rỡ.

Nhìn qua đóa hoa như những ngón tay, tổng cộng có năm đóa, phiến lá dài như cánh tay.

Lúc này, Ngạn Hổ dựa vào chính là một trong những bông hoa đó.

Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân thấy vậy đều hơi kinh ngạc. Đời này tung hoành qua nhiều nơi như vậy, có thể thấy hoa lớn như vậy có mấy người.

Ngạn Hổ thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía sau, một bên nhướng mày nói : “Ta xem xem lớn bao nhiêu…”

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Sử dụng khinh công mà đi, khó khăn lắm mới chạy được trong rừng cây được nửa canh giờ, mới ra khỏi lãnh địa của con nhện khổng lồ đó.Từ từ dừng lại, Hiên Viên Triệt buông ra bắt lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn lướt qua nơi này. Chỗ thì ẩm ướt, chỗ thì khô ráo. Hắn hơi giơ lên mi.Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay người, kiểm tra xem trên người Hiên Viên Triệt có bị dính chút tơ độc nào không, mặt mày càng ngày càng đen.“Đó là cái quái gì vậy?” Ngạn Hổ theo sát phía sau, dựa vào sau lưng, chà lau trường kiếm dính độc trên cỏ, mắng ra tiếng.“Bước chân tới đây, những độc vật như vậy thực bình thường.” Mộ Dung Vô Địch đứng cạnh đại thụ lau đi nọc độc trên thân kiếm, tiếp lời.Ở nơi nóng bức ẩm ướt, nhiều độc vật như vậy, thực bình thường.“Vào sâu trong nữa cũng vậy à, chúng không hại được người nhưng số lượng nhiều thật.” Thu Ngân nhíu nhíu mày.“Yên tâm, hại người còn ở phía trước.” Lưu Nguyệt kiểm tra trên người Hiên Viên Triệt không có tơ nhện, lập tức quay đầu, lạnh lùng nói một câu.Hiên Viên Triệt cũng quay đầu lại : “Phía sau… À, tại sao có hoa lớn như vậy?”Lời nói còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhìn thấy đóa hoa to lớn mà Ngạn Hổ đang dựa vào, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa từng thấy hoa lớn như vậy.Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt.Chỉ thấy phía sau Ngạn Hổ là một đóa hoa cực kì kiêu diễm, giống như lụa trời. Có mùi thơm mê người của hoa lan, cơ hồ phải to đến hai trượng (khoảng 6m rưỡi), nở rực rỡ.Nhìn qua đóa hoa như những ngón tay, tổng cộng có năm đóa, phiến lá dài như cánh tay.Lúc này, Ngạn Hổ dựa vào chính là một trong những bông hoa đó.Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân thấy vậy đều hơi kinh ngạc. Đời này tung hoành qua nhiều nơi như vậy, có thể thấy hoa lớn như vậy có mấy người.Ngạn Hổ thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía sau, một bên nhướng mày nói : “Ta xem xem lớn bao nhiêu…”

Chương 313: Quỷ bí cây cối (7)