Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 318: Quỷ bí cây cối (12)
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Hồi nàng tung hoành trong rừng rập, Hiên Viên Triệt còn chưa xuất hiện, nàng không cần để người khác bảo hộ.“Đừng lộn xộn.” Tiếng quát của Hiên Viên Triệt bên tai truyền đến, ngay sau đó, lực đạo trên lưng lại càng chặt hơn, toàn bộ thân thể đều bị Hiên Viên Triệt bảo hộ trong ngực.Bên tai, tiếng ong vàng càng ngày càng lớn, cơ hồ có thể nghe rõ cả tiếng vỗ cánh.Người nhanh, há có thể nhanh hơn động vật.Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt gắt gao bảo hộ trong ngực, cả người bị ôm vào trong lòng, hô hấp bị đè nén, cảm giác rất khó chịu.Trong ngực thực cứng, tuyệt không mềm mại, rất khó chịu.Nhưng mà, lại rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho tâm người ta nóng lên.Cảm giác được tâm ý của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngừng giãy dụa, để mặc Hiên Viên Triệt ôm.Trong ngực thực cứng, nhưng lại có thể để cho nàng dựa vào, trong ngực không mềm mại, nhưng lại có thể vì nàng che một mảnh trời (e k chắc lắm đâu, Pra tỷ).Hóa ra, được người khác bảo vệ thật tốt.Nàng chưa từng được người khác bảo vệ, chỉ có nàng đi bảo vệ người khác.Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nàng – lính đánh thuê đệ nhất, không cần người bảo vệ, nàng chính là đệ nhất, không ai có thể bảo vệ nàng, càng về sau lại càng không ai dám có ý nghĩ này, đệ nhất sao lại cần bảo vệ, đó chính là khinh nhờn.Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ không dựa vào ai đó, chính là không có ai để dựa vào, cừu nhi cừu chi (?), cũng hoàn toàn ngạo nghễ độc lập, cũng nghĩ rằng mình không cần dựa vào bất kì ai, không cần bất kì ai.Nhưng mà hôm nay, cảm giác này lại tốt đến chết tiệt, không liên quan đến thân thủ, không phải chuyện có thể ứng phó hay không, chính là phản ứng trong nháy mắt kia, kia trong nháy mắt coi hắn vi trước cảm giác, cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay, thật sự là tốt đến chết tiệt.Khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười, người này, thật sự là làm nàng càng ngày càng không buông tay được.“Ngốc, buông, ta chỉ đường cho chàng.” Nụ cười sáng lạn vương bên miệng, Lưu Nguyệt nói.Cây cối này bọn họ không quen, chạy loạn gì chứ.Nàng thực hưởng thụ cảm giác được Hiên Viên Triệt bảo hộ, nhưng mà trong nháy mắt là tốt rồi, hiện tại không phải thời điểm nhu tình mật ý
Hồi nàng tung hoành trong rừng rập, Hiên Viên Triệt còn chưa xuất hiện, nàng không cần để người khác bảo hộ.
“Đừng lộn xộn.” Tiếng quát của Hiên Viên Triệt bên tai truyền đến, ngay sau đó, lực đạo trên lưng lại càng chặt hơn, toàn bộ thân thể đều bị Hiên Viên Triệt bảo hộ trong ngực.
Bên tai, tiếng ong vàng càng ngày càng lớn, cơ hồ có thể nghe rõ cả tiếng vỗ cánh.
Người nhanh, há có thể nhanh hơn động vật.
Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt gắt gao bảo hộ trong ngực, cả người bị ôm vào trong lòng, hô hấp bị đè nén, cảm giác rất khó chịu.
Trong ngực thực cứng, tuyệt không mềm mại, rất khó chịu.
Nhưng mà, lại rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho tâm người ta nóng lên.
Cảm giác được tâm ý của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngừng giãy dụa, để mặc Hiên Viên Triệt ôm.
Trong ngực thực cứng, nhưng lại có thể để cho nàng dựa vào, trong ngực không mềm mại, nhưng lại có thể vì nàng che một mảnh trời (e k chắc lắm đâu, Pra tỷ).
Hóa ra, được người khác bảo vệ thật tốt.
Nàng chưa từng được người khác bảo vệ, chỉ có nàng đi bảo vệ người khác.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nàng – lính đánh thuê đệ nhất, không cần người bảo vệ, nàng chính là đệ nhất, không ai có thể bảo vệ nàng, càng về sau lại càng không ai dám có ý nghĩ này, đệ nhất sao lại cần bảo vệ, đó chính là khinh nhờn.
Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ không dựa vào ai đó, chính là không có ai để dựa vào, cừu nhi cừu chi (?), cũng hoàn toàn ngạo nghễ độc lập, cũng nghĩ rằng mình không cần dựa vào bất kì ai, không cần bất kì ai.
Nhưng mà hôm nay, cảm giác này lại tốt đến chết tiệt, không liên quan đến thân thủ, không phải chuyện có thể ứng phó hay không, chính là phản ứng trong nháy mắt kia, kia trong nháy mắt coi hắn vi trước cảm giác, cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay, thật sự là tốt đến chết tiệt.
Khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười, người này, thật sự là làm nàng càng ngày càng không buông tay được.
“Ngốc, buông, ta chỉ đường cho chàng.” Nụ cười sáng lạn vương bên miệng, Lưu Nguyệt nói.
Cây cối này bọn họ không quen, chạy loạn gì chứ.
Nàng thực hưởng thụ cảm giác được Hiên Viên Triệt bảo hộ, nhưng mà trong nháy mắt là tốt rồi, hiện tại không phải thời điểm nhu tình mật ý
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Hồi nàng tung hoành trong rừng rập, Hiên Viên Triệt còn chưa xuất hiện, nàng không cần để người khác bảo hộ.“Đừng lộn xộn.” Tiếng quát của Hiên Viên Triệt bên tai truyền đến, ngay sau đó, lực đạo trên lưng lại càng chặt hơn, toàn bộ thân thể đều bị Hiên Viên Triệt bảo hộ trong ngực.Bên tai, tiếng ong vàng càng ngày càng lớn, cơ hồ có thể nghe rõ cả tiếng vỗ cánh.Người nhanh, há có thể nhanh hơn động vật.Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt gắt gao bảo hộ trong ngực, cả người bị ôm vào trong lòng, hô hấp bị đè nén, cảm giác rất khó chịu.Trong ngực thực cứng, tuyệt không mềm mại, rất khó chịu.Nhưng mà, lại rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho tâm người ta nóng lên.Cảm giác được tâm ý của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngừng giãy dụa, để mặc Hiên Viên Triệt ôm.Trong ngực thực cứng, nhưng lại có thể để cho nàng dựa vào, trong ngực không mềm mại, nhưng lại có thể vì nàng che một mảnh trời (e k chắc lắm đâu, Pra tỷ).Hóa ra, được người khác bảo vệ thật tốt.Nàng chưa từng được người khác bảo vệ, chỉ có nàng đi bảo vệ người khác.Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nàng – lính đánh thuê đệ nhất, không cần người bảo vệ, nàng chính là đệ nhất, không ai có thể bảo vệ nàng, càng về sau lại càng không ai dám có ý nghĩ này, đệ nhất sao lại cần bảo vệ, đó chính là khinh nhờn.Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ không dựa vào ai đó, chính là không có ai để dựa vào, cừu nhi cừu chi (?), cũng hoàn toàn ngạo nghễ độc lập, cũng nghĩ rằng mình không cần dựa vào bất kì ai, không cần bất kì ai.Nhưng mà hôm nay, cảm giác này lại tốt đến chết tiệt, không liên quan đến thân thủ, không phải chuyện có thể ứng phó hay không, chính là phản ứng trong nháy mắt kia, kia trong nháy mắt coi hắn vi trước cảm giác, cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay, thật sự là tốt đến chết tiệt.Khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười, người này, thật sự là làm nàng càng ngày càng không buông tay được.“Ngốc, buông, ta chỉ đường cho chàng.” Nụ cười sáng lạn vương bên miệng, Lưu Nguyệt nói.Cây cối này bọn họ không quen, chạy loạn gì chứ.Nàng thực hưởng thụ cảm giác được Hiên Viên Triệt bảo hộ, nhưng mà trong nháy mắt là tốt rồi, hiện tại không phải thời điểm nhu tình mật ý