Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 536
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Năm đó nàng đã có thể một mình ra khỏi trại tập trung dành cho phạm nhân loại A thì hôm nay nàng nhất định cũng có thể từ nơi này thoát ra ngoài.Gió mát thổi qua tai Phong Vân, loại mùi vị giết chóc này đã quá quen thuộc với nàng.“Vô dụng, còn chưa g**t ch*t…”“g**t ch*t? Ha, cả đám còn không chặn lại được nữa là. Mặc Xà, các ngươi thực con mẹ nó đáng chết…”“Đừng nói nữa! Đứa con gái này sao lại có vẻ quen thuộc với nơi đây như vậy…”“Đúng là có vẻ quen thuộc…”“Lạ là nó chẳng có tí linh lực nào, mà đám Mặc Xà lại có phải ít đâu, thế mà hiện giờ ngay cả quần áo trên người bọn chúng cũng chưa đụng được vào, thực con mẹ nó dọa người nhỉ?”“…”Khi thấy Phong Vân chạy trốn tránh né khắp nơi như rắn uốn lượn trong một nơi quen thuộc, lại thấy một đám hung hãn dùng linh lực tấn công mà không đánh được đến nơi thì đám người trong các phòng giam xunh quanh bắt đầu lên tiếng chê cười kẻ tên là Mặc Xà đang truy bắt Phong Vân.Giữa tiếng cười âm u vang lên khắp nơi trong luyện ngục, đám Mặc Xà gồm ba người đang đuổi bắt Phong Vân đã mất đi sự hưng phấn ban đầu mà thế vào đó là sự cáu kỉnh bực bội, trên mặt cả đám bắt đầu chuyển sang màu đen. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phong Vân là cả ba đều lập tức tấn công ngay mà không hề có một chút thủ hạ lưu tình nào.“Ầm…” Một ngọn lửa chói mắt nổ ầm phía sau Phong Vân. Phong Vân lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng chân vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước.Cơ thể cứ dũng mãnh bổ nhào tới khắp nơi trong lao ngục, Phong Vân cơ hồ là không muốn sống nữa mà lao về phía sơn động đằng trước đang dần dần trở nên không còn bằng phẳng và bắt đầu hẹp dần.“Bị thương rồi…”“Ồ, sao cô ta lại chạy hướng đó?”“Ơ, nữ nhân này muốn tự tìm đường chết à?”
Năm đó nàng đã có thể một mình ra khỏi trại tập trung dành cho phạm
nhân loại A thì hôm nay nàng nhất định cũng có thể từ nơi này thoát ra
ngoài.
Gió mát thổi qua tai Phong Vân, loại mùi vị giết chóc này đã quá quen thuộc với nàng.
“Vô dụng, còn chưa g**t ch*t…”
“g**t ch*t? Ha, cả đám còn không chặn lại được nữa là. Mặc Xà, các ngươi thực con mẹ nó đáng chết…”
“Đừng nói nữa! Đứa con gái này sao lại có vẻ quen thuộc với nơi đây như vậy…”
“Đúng là có vẻ quen thuộc…”
“Lạ là nó chẳng có tí linh lực nào, mà đám Mặc Xà lại có phải ít
đâu, thế mà hiện giờ ngay cả quần áo trên người bọn chúng cũng chưa đụng được vào, thực con mẹ nó dọa người nhỉ?”
“…”
Khi thấy Phong Vân chạy trốn tránh né khắp nơi như rắn uốn lượn trong một nơi quen thuộc, lại thấy một đám hung hãn dùng linh lực tấn công mà không đánh được đến nơi thì đám người trong các phòng giam xunh quanh
bắt đầu lên tiếng chê cười kẻ tên là Mặc Xà đang truy bắt Phong Vân.
Giữa tiếng cười âm u vang lên khắp nơi trong luyện ngục, đám Mặc Xà
gồm ba người đang đuổi bắt Phong Vân đã mất đi sự hưng phấn ban đầu mà
thế vào đó là sự cáu kỉnh bực bội, trên mặt cả đám bắt đầu chuyển sang
màu đen. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phong Vân là cả ba đều lập tức tấn công ngay mà không hề có một chút thủ hạ lưu tình nào.
“Ầm…” Một ngọn lửa chói mắt nổ ầm phía sau Phong Vân. Phong
Vân lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng chân vẫn không hề
dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước.
Cơ thể cứ dũng mãnh bổ nhào tới khắp nơi trong lao ngục, Phong Vân cơ hồ là không muốn sống nữa mà lao về phía sơn động đằng trước đang dần
dần trở nên không còn bằng phẳng và bắt đầu hẹp dần.
“Bị thương rồi…”
“Ồ, sao cô ta lại chạy hướng đó?”
“Ơ, nữ nhân này muốn tự tìm đường chết à?”
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Năm đó nàng đã có thể một mình ra khỏi trại tập trung dành cho phạm nhân loại A thì hôm nay nàng nhất định cũng có thể từ nơi này thoát ra ngoài.Gió mát thổi qua tai Phong Vân, loại mùi vị giết chóc này đã quá quen thuộc với nàng.“Vô dụng, còn chưa g**t ch*t…”“g**t ch*t? Ha, cả đám còn không chặn lại được nữa là. Mặc Xà, các ngươi thực con mẹ nó đáng chết…”“Đừng nói nữa! Đứa con gái này sao lại có vẻ quen thuộc với nơi đây như vậy…”“Đúng là có vẻ quen thuộc…”“Lạ là nó chẳng có tí linh lực nào, mà đám Mặc Xà lại có phải ít đâu, thế mà hiện giờ ngay cả quần áo trên người bọn chúng cũng chưa đụng được vào, thực con mẹ nó dọa người nhỉ?”“…”Khi thấy Phong Vân chạy trốn tránh né khắp nơi như rắn uốn lượn trong một nơi quen thuộc, lại thấy một đám hung hãn dùng linh lực tấn công mà không đánh được đến nơi thì đám người trong các phòng giam xunh quanh bắt đầu lên tiếng chê cười kẻ tên là Mặc Xà đang truy bắt Phong Vân.Giữa tiếng cười âm u vang lên khắp nơi trong luyện ngục, đám Mặc Xà gồm ba người đang đuổi bắt Phong Vân đã mất đi sự hưng phấn ban đầu mà thế vào đó là sự cáu kỉnh bực bội, trên mặt cả đám bắt đầu chuyển sang màu đen. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phong Vân là cả ba đều lập tức tấn công ngay mà không hề có một chút thủ hạ lưu tình nào.“Ầm…” Một ngọn lửa chói mắt nổ ầm phía sau Phong Vân. Phong Vân lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng chân vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước.Cơ thể cứ dũng mãnh bổ nhào tới khắp nơi trong lao ngục, Phong Vân cơ hồ là không muốn sống nữa mà lao về phía sơn động đằng trước đang dần dần trở nên không còn bằng phẳng và bắt đầu hẹp dần.“Bị thương rồi…”“Ồ, sao cô ta lại chạy hướng đó?”“Ơ, nữ nhân này muốn tự tìm đường chết à?”