Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 331: Không thể buông tha (12)

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Người có bản lĩnh như Độc Cô Dạ, cư nhiên bị đuổi theo 10 ngày cũng không thoát khỏi thứ ở phía sau. Đó rốt cuộc là cái gì?“Không biết, nơi nó đi qua tất cả sinh mệnh hoàn toàn bị tiêu diệt.” Lúc này, Độc Cô Dạ tuyệt không kiêng kị nói chuyện hắn bị đuổi theo 10 ngày, vất vả chật vật không kể xiết.“Sư tử, mãng xà, ếch, độc trùng, chỉ cần còn sống, một cái cũng không buông tha, chỉ trong khoảng khắc chỉ còn lại một đống bạch cốt.” Đứng đầu tứ đại thủ lĩnh đi theo sau – Khinh Thủy vừa kịch liệt th* d*c, vừa cắn răng nói.Vừa nói xong, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề biến sắc.Hiên Viên Triệt nghe vậy lại quay đầu thoáng nhìn xa xa.Lúc này bọn họ đã lên càng cao, cúi đầu nhìn lại, phương xa toàn bộ đông nghìn nghịt môt mảnh, che phủ trời đất, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một màu đen.Hiên Viên Triệt nheo nheo mắt, thấy rõ ràng phía trước màu đen ấy, vô số mãnh thú chạy trối chết, nhưng màu đen kia rất nhanh bao trùm lấy chúng nó, ngay tức khắc, cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.Chính xác là ngay lập tức, chỉ trong nháy mắt.Hiên Viên Triệt hoảng sợ, không còn nghe được câu nói gì, tận mắt nhìn thấy, quả thực làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).“Con mẹ nó, rốt cuộc là cái gì?” Ngạn Hổ cũng nhìn thấy, toàn bộ sắc mặt đều đổi màu.Lắc đầu, Độc Cô Dạ không trả lời. Bọn họ đều mệt mỏi rã rời, làm sao nhìn thấy rõ đó là cái gì nữa.“Con kiến, thực nhân nghĩ (nghĩ : chắc là kiến), những nơi đi qua, diệt sạch mọi sinh mệnh.” Lưu Nguyệt đi vọi vàng ở phía trước, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ.“Con kiến?” Hiên Viên Triệt cất cao thanh âm, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn lạnh nhạt như thường.“Truy tìm mùi, không chết không ngừng, chỉ cần gặp phải chúng nó, đuổi theo người vài tháng không là vấn đề, ai có thể không ngừng nghỉ chịu sức ép mấy tháng. Ngươi chết tiệt, trêu chọc ai, lại đi trêu chọc vào tổ tông này.” Nói xong, Lưu Nguyệt bạo phát, quay đầu hung hăng trừng Độc Cô Dạ.Đuổi theo mấy tháng? Không chết không ngừng? Một hàng hơn 10 người nhất tề quay đầu nhìn đám Thực nhân nghĩ che kín trời đất đang đi tới, sắc mặt vặn vẹo.

Người có bản lĩnh như Độc Cô Dạ, cư nhiên bị đuổi theo 10 ngày cũng không thoát khỏi thứ ở phía sau. Đó rốt cuộc là cái gì?

“Không biết, nơi nó đi qua tất cả sinh mệnh hoàn toàn bị tiêu diệt.” Lúc này, Độc Cô Dạ tuyệt không kiêng kị nói chuyện hắn bị đuổi theo 10 ngày, vất vả chật vật không kể xiết.

“Sư tử, mãng xà, ếch, độc trùng, chỉ cần còn sống, một cái cũng không buông tha, chỉ trong khoảng khắc chỉ còn lại một đống bạch cốt.” Đứng đầu tứ đại thủ lĩnh đi theo sau – Khinh Thủy vừa kịch liệt th* d*c, vừa cắn răng nói.

Vừa nói xong, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề biến sắc.

Hiên Viên Triệt nghe vậy lại quay đầu thoáng nhìn xa xa.

Lúc này bọn họ đã lên càng cao, cúi đầu nhìn lại, phương xa toàn bộ đông nghìn nghịt môt mảnh, che phủ trời đất, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một màu đen.

Hiên Viên Triệt nheo nheo mắt, thấy rõ ràng phía trước màu đen ấy, vô số mãnh thú chạy trối chết, nhưng màu đen kia rất nhanh bao trùm lấy chúng nó, ngay tức khắc, cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.

Chính xác là ngay lập tức, chỉ trong nháy mắt.

Hiên Viên Triệt hoảng sợ, không còn nghe được câu nói gì, tận mắt nhìn thấy, quả thực làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).

“Con mẹ nó, rốt cuộc là cái gì?” Ngạn Hổ cũng nhìn thấy, toàn bộ sắc mặt đều đổi màu.

Lắc đầu, Độc Cô Dạ không trả lời. Bọn họ đều mệt mỏi rã rời, làm sao nhìn thấy rõ đó là cái gì nữa.

“Con kiến, thực nhân nghĩ (nghĩ : chắc là kiến), những nơi đi qua, diệt sạch mọi sinh mệnh.” Lưu Nguyệt đi vọi vàng ở phía trước, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ.

“Con kiến?” Hiên Viên Triệt cất cao thanh âm, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn lạnh nhạt như thường.

“Truy tìm mùi, không chết không ngừng, chỉ cần gặp phải chúng nó, đuổi theo người vài tháng không là vấn đề, ai có thể không ngừng nghỉ chịu sức ép mấy tháng. Ngươi chết tiệt, trêu chọc ai, lại đi trêu chọc vào tổ tông này.” Nói xong, Lưu Nguyệt bạo phát, quay đầu hung hăng trừng Độc Cô Dạ.

Đuổi theo mấy tháng? Không chết không ngừng? Một hàng hơn 10 người nhất tề quay đầu nhìn đám Thực nhân nghĩ che kín trời đất đang đi tới, sắc mặt vặn vẹo.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Người có bản lĩnh như Độc Cô Dạ, cư nhiên bị đuổi theo 10 ngày cũng không thoát khỏi thứ ở phía sau. Đó rốt cuộc là cái gì?“Không biết, nơi nó đi qua tất cả sinh mệnh hoàn toàn bị tiêu diệt.” Lúc này, Độc Cô Dạ tuyệt không kiêng kị nói chuyện hắn bị đuổi theo 10 ngày, vất vả chật vật không kể xiết.“Sư tử, mãng xà, ếch, độc trùng, chỉ cần còn sống, một cái cũng không buông tha, chỉ trong khoảng khắc chỉ còn lại một đống bạch cốt.” Đứng đầu tứ đại thủ lĩnh đi theo sau – Khinh Thủy vừa kịch liệt th* d*c, vừa cắn răng nói.Vừa nói xong, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề biến sắc.Hiên Viên Triệt nghe vậy lại quay đầu thoáng nhìn xa xa.Lúc này bọn họ đã lên càng cao, cúi đầu nhìn lại, phương xa toàn bộ đông nghìn nghịt môt mảnh, che phủ trời đất, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một màu đen.Hiên Viên Triệt nheo nheo mắt, thấy rõ ràng phía trước màu đen ấy, vô số mãnh thú chạy trối chết, nhưng màu đen kia rất nhanh bao trùm lấy chúng nó, ngay tức khắc, cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.Chính xác là ngay lập tức, chỉ trong nháy mắt.Hiên Viên Triệt hoảng sợ, không còn nghe được câu nói gì, tận mắt nhìn thấy, quả thực làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).“Con mẹ nó, rốt cuộc là cái gì?” Ngạn Hổ cũng nhìn thấy, toàn bộ sắc mặt đều đổi màu.Lắc đầu, Độc Cô Dạ không trả lời. Bọn họ đều mệt mỏi rã rời, làm sao nhìn thấy rõ đó là cái gì nữa.“Con kiến, thực nhân nghĩ (nghĩ : chắc là kiến), những nơi đi qua, diệt sạch mọi sinh mệnh.” Lưu Nguyệt đi vọi vàng ở phía trước, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ.“Con kiến?” Hiên Viên Triệt cất cao thanh âm, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn lạnh nhạt như thường.“Truy tìm mùi, không chết không ngừng, chỉ cần gặp phải chúng nó, đuổi theo người vài tháng không là vấn đề, ai có thể không ngừng nghỉ chịu sức ép mấy tháng. Ngươi chết tiệt, trêu chọc ai, lại đi trêu chọc vào tổ tông này.” Nói xong, Lưu Nguyệt bạo phát, quay đầu hung hăng trừng Độc Cô Dạ.Đuổi theo mấy tháng? Không chết không ngừng? Một hàng hơn 10 người nhất tề quay đầu nhìn đám Thực nhân nghĩ che kín trời đất đang đi tới, sắc mặt vặn vẹo.

Chương 331: Không thể buông tha (12)