Tác giả:

- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm…

Chương 4: Tên khó ưa

Giấc Mơ Nào Có Anh!Tác giả: Mạc Tiểu An- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm… Reng... Reng... Reng...5 giờ 30...Ngáp lên ngáp xuống dài dài... Nhỏ An mới chịu dậy vệ sinh cá nhân. Nó nhìn mình trong gương: đôi mắt tuy rửa mặt tỉnh táo rồi nhưng con bé không hiểu sao cứ ríu lại. Nó là con nhợn thèm ngủ nhất trên thế giới này mất. Mọi nơi mọi lúc nó đều có thể ngủ chỉ cần yên lặng.Lắc lắc cái đầu... Lắc lắc cái mông...Nó đã tỉnh, tinh thần cực kì phấn chấn để chuẩn bị đi làm. Nó nhẩm tính trong đầu, vậy là còn hai mươi chín ngày nữa. Nó phải tận dụng toàn bộ thời gian này để kiếm thêm thu nhập.Chạy tong tong vào phòng ngủ thay quần áo. Xì-tai của nhỏ An này có thể gọi là cực kì “ distinguish“. Nó chơi đúng có cái áo phông nhăn nheo kiểu hai con milu nghiêng đầu vào nhau, quả quần rách gối cực đ.iêu trông chẳng ra thể thống gì.Ngắm mình trong gương rồi làm mặt xấu các kiểu trên đời, ngước lên nhìn đồng hồ nó mới nhận ra nó chỉ còn mười phút để đến chỗ làm.Oimeoi.... Lần nào cũng thế... Muộn mất rồi.Thế là con bé ba chân bốn cẳng đạp con xe đạp “ cùi bắp” phóng như điên ra đường. Bây giờ là 5 giờ 50 phút, chỉ còn 10 phút để cho con bé toả sáng. Nào, cố lên, cha zô ô....Kitsss....Đầu ai đó đang có rất nhiều sao nha...6 giờ sáng, đường phố khá là vắng bỗng suất hiện hai nhân vật chung tâm chân giơ lên trời đầu cắm xuống đất...Lồm cồm bò dậy sau cú va chạm, đứa ôm đầu, đứa ôm vai. Sau đó bốn mắt nhìn nhau...-Đ.. Cụ con kia, mày đi đứng kiếu gì thế hả. Mày không nhìn thấy ai đi đường hả.Con bé sợ quá, lắp ba lắp bắp, cháu...cháu...a...nhầm...e..m...em......xờ...xờ...xin...lỗi anh. Em không chú ý. Em xin lỗi.Nói xong, chưa kịp định thần lại, chưa kịp nhìn mặt tên khốn dám chửi cô. Cô cong mông lên và đánh bài...chuồn...Hù...hù, mệt.Đúng là đen đủi mà. Cứ như thế là đã muộn giờ làm của nó.Con bé đến xin lỗi cô chị chủ quán rối rít tồi vào chuẩn bị công việc.Công việc của nó khá thuận lợi, hầu hết khách khứa vào quán đều rất tự nhiên và lịch sự...Nhỏ An cũng vui vì hoàn thành công việc một cách thuận lợi. Nhưng con bé không hề biết rằng: vùng đất mới và công việc mới này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó...Tất cả mới chỉ bắt đầu...

Reng... Reng... Reng...

5 giờ 30...

Ngáp lên ngáp xuống dài dài... Nhỏ An mới chịu dậy vệ sinh cá nhân. Nó nhìn mình trong gương: đôi mắt tuy rửa mặt tỉnh táo rồi nhưng con bé không hiểu sao cứ ríu lại. Nó là con nhợn thèm ngủ nhất trên thế giới này mất. Mọi nơi mọi lúc nó đều có thể ngủ chỉ cần yên lặng.

Lắc lắc cái đầu... Lắc lắc cái mông...

Nó đã tỉnh, tinh thần cực kì phấn chấn để chuẩn bị đi làm. Nó nhẩm tính trong đầu, vậy là còn hai mươi chín ngày nữa. Nó phải tận dụng toàn bộ thời gian này để kiếm thêm thu nhập.

Chạy tong tong vào phòng ngủ thay quần áo. Xì-tai của nhỏ An này có thể gọi là cực kì “ distinguish“. Nó chơi đúng có cái áo phông nhăn nheo kiểu hai con milu nghiêng đầu vào nhau, quả quần rách gối cực đ.iêu trông chẳng ra thể thống gì.

Ngắm mình trong gương rồi làm mặt xấu các kiểu trên đời, ngước lên nhìn đồng hồ nó mới nhận ra nó chỉ còn mười phút để đến chỗ làm.

Oimeoi.... Lần nào cũng thế... Muộn mất rồi.

Thế là con bé ba chân bốn cẳng đạp con xe đạp “ cùi bắp” phóng như điên ra đường. Bây giờ là 5 giờ 50 phút, chỉ còn 10 phút để cho con bé toả sáng. Nào, cố lên, cha zô ô....

Kitsss....

Đầu ai đó đang có rất nhiều sao nha...

6 giờ sáng, đường phố khá là vắng bỗng suất hiện hai nhân vật chung tâm chân giơ lên trời đầu cắm xuống đất...

Lồm cồm bò dậy sau cú va chạm, đứa ôm đầu, đứa ôm vai. Sau đó bốn mắt nhìn nhau...

-Đ.. Cụ con kia, mày đi đứng kiếu gì thế hả. Mày không nhìn thấy ai đi đường hả.

Con bé sợ quá, lắp ba lắp bắp, cháu...cháu...a...nhầm...e..m...em...

...xờ...xờ...xin...lỗi anh. Em không chú ý. Em xin lỗi.

Nói xong, chưa kịp định thần lại, chưa kịp nhìn mặt tên khốn dám chửi cô. Cô cong mông lên và đánh bài...chuồn...

Hù...hù, mệt.

Đúng là đen đủi mà. Cứ như thế là đã muộn giờ làm của nó.

Con bé đến xin lỗi cô chị chủ quán rối rít tồi vào chuẩn bị công việc.

Công việc của nó khá thuận lợi, hầu hết khách khứa vào quán đều rất tự nhiên và lịch sự...

Nhỏ An cũng vui vì hoàn thành công việc một cách thuận lợi. Nhưng con bé không hề biết rằng: vùng đất mới và công việc mới này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó...

Tất cả mới chỉ bắt đầu...

Giấc Mơ Nào Có Anh!Tác giả: Mạc Tiểu An- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm… Reng... Reng... Reng...5 giờ 30...Ngáp lên ngáp xuống dài dài... Nhỏ An mới chịu dậy vệ sinh cá nhân. Nó nhìn mình trong gương: đôi mắt tuy rửa mặt tỉnh táo rồi nhưng con bé không hiểu sao cứ ríu lại. Nó là con nhợn thèm ngủ nhất trên thế giới này mất. Mọi nơi mọi lúc nó đều có thể ngủ chỉ cần yên lặng.Lắc lắc cái đầu... Lắc lắc cái mông...Nó đã tỉnh, tinh thần cực kì phấn chấn để chuẩn bị đi làm. Nó nhẩm tính trong đầu, vậy là còn hai mươi chín ngày nữa. Nó phải tận dụng toàn bộ thời gian này để kiếm thêm thu nhập.Chạy tong tong vào phòng ngủ thay quần áo. Xì-tai của nhỏ An này có thể gọi là cực kì “ distinguish“. Nó chơi đúng có cái áo phông nhăn nheo kiểu hai con milu nghiêng đầu vào nhau, quả quần rách gối cực đ.iêu trông chẳng ra thể thống gì.Ngắm mình trong gương rồi làm mặt xấu các kiểu trên đời, ngước lên nhìn đồng hồ nó mới nhận ra nó chỉ còn mười phút để đến chỗ làm.Oimeoi.... Lần nào cũng thế... Muộn mất rồi.Thế là con bé ba chân bốn cẳng đạp con xe đạp “ cùi bắp” phóng như điên ra đường. Bây giờ là 5 giờ 50 phút, chỉ còn 10 phút để cho con bé toả sáng. Nào, cố lên, cha zô ô....Kitsss....Đầu ai đó đang có rất nhiều sao nha...6 giờ sáng, đường phố khá là vắng bỗng suất hiện hai nhân vật chung tâm chân giơ lên trời đầu cắm xuống đất...Lồm cồm bò dậy sau cú va chạm, đứa ôm đầu, đứa ôm vai. Sau đó bốn mắt nhìn nhau...-Đ.. Cụ con kia, mày đi đứng kiếu gì thế hả. Mày không nhìn thấy ai đi đường hả.Con bé sợ quá, lắp ba lắp bắp, cháu...cháu...a...nhầm...e..m...em......xờ...xờ...xin...lỗi anh. Em không chú ý. Em xin lỗi.Nói xong, chưa kịp định thần lại, chưa kịp nhìn mặt tên khốn dám chửi cô. Cô cong mông lên và đánh bài...chuồn...Hù...hù, mệt.Đúng là đen đủi mà. Cứ như thế là đã muộn giờ làm của nó.Con bé đến xin lỗi cô chị chủ quán rối rít tồi vào chuẩn bị công việc.Công việc của nó khá thuận lợi, hầu hết khách khứa vào quán đều rất tự nhiên và lịch sự...Nhỏ An cũng vui vì hoàn thành công việc một cách thuận lợi. Nhưng con bé không hề biết rằng: vùng đất mới và công việc mới này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó...Tất cả mới chỉ bắt đầu...

Chương 4: Tên khó ưa