Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 563

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ầm…” Một tiếng nổ dữ dội vang lên bên trong luyện ngục. Phong Vân bị đối thủ của nàng, một người của tộc mỹ nhân ngư trên người đầy vết sẹo, quăng mạnh lên vách núi đá cứng rắn đánh ầm một tiếng rồi lại bị tấm chắn bảo hộ của tộc mỹ nhân ngư đẩy ngược trở về rơi trên mặt đất.Máu huyết từ cơ thể đầy thương tích của nàng b*n r* tung tóe, mái tóc đen lúc này đã rối tung nhưng trông nàng vẫn sát khí đằng đằng.“Tiểu mỹ nhân, xem hôm nay đại gia có đùa chết ngươi được không nhé!” Nhìn về phía Phong Vân thương tích đầy mình, tên mỹ nhân ngư tráng kiện người đầy vết sẹo lại cười lớn và đi về phía nàng.Phong Vân rơi trên mặt đất nhìn như đã không thể dậy nổi. Nàng không ngẩng đầu lên, cũng chẳng hề né tránh, chỉ im lặng nằm ở nơi đó như thể muốn động đậy mà không thể động đậy được.Một bộ móng vuốt sắc nhọn bỗng chộp tới và hung hăng tóm lấy đầu vai của Phong Vân.Không có phản kháng, Phong Vân xem ra đã không còn chút khí lực nào nữa rồi.Mỹ nhân ngư kia thấy thế thì cười ha hả, hắn cúi người nhìn Phong Vân. Nữ nhân này đánh năm ngày rồi, hôm nay rốt cuộc cũng bị hắn giết chết.Nhưng mà, ngay khi hắn vừa cúi xuống thì bất chợt trước mắt xoẹt qua một luồng chớp đen. Nó nhanh đến nỗi làm hắn cơ hồ không thể ngăn cản kịp.Hai mắt của mỹ nhân ngư đột nhiên trợn to và khó tin nhìn Phong Vân. Cả thân thể tráng kiện từ từ ngã xuống phía sau.“Ầm…” Luyện ngục vốn đang huyên náo trong nháy mắt phát ra tiếng ầm ầm vang dội. Ngay sau đó, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, tất cả tù nhân đều đã chứng kiến một màn ở khoảng sân trước mặt.Phong Vân nằm trên mặt đất vươn tay chậm rãi kéo những móng vuốt cắm trên bờ vai bị thương của nàng ra rồi mặt không đổi sắc từ từ đứng lên, cũng không thèm quan tâm đến vết thương trên vai của mình nữa.

“Ầm…” Một tiếng nổ dữ dội vang lên bên trong luyện ngục.
Phong Vân bị đối thủ của nàng, một người của tộc mỹ nhân ngư trên người
đầy vết sẹo, quăng mạnh lên vách núi đá cứng rắn đánh ầm một tiếng rồi
lại bị tấm chắn bảo hộ của tộc mỹ nhân ngư đẩy ngược trở về rơi trên mặt đất.

Máu huyết từ cơ thể đầy thương tích của nàng b*n r* tung tóe, mái tóc đen lúc này đã rối tung nhưng trông nàng vẫn sát khí đằng đằng.

“Tiểu mỹ nhân, xem hôm nay đại gia có đùa chết ngươi được không nhé!” Nhìn về phía Phong Vân thương tích đầy mình, tên mỹ nhân ngư tráng kiện người đầy vết sẹo lại cười lớn và đi về phía nàng.

Phong Vân rơi trên mặt đất nhìn như đã không thể dậy nổi. Nàng không
ngẩng đầu lên, cũng chẳng hề né tránh, chỉ im lặng nằm ở nơi đó như thể
muốn động đậy mà không thể động đậy được.

Một bộ móng vuốt sắc nhọn bỗng chộp tới và hung hăng tóm lấy đầu vai của Phong Vân.

Không có phản kháng, Phong Vân xem ra đã không còn chút khí lực nào nữa rồi.

Mỹ nhân ngư kia thấy thế thì cười ha hả, hắn cúi người nhìn Phong
Vân. Nữ nhân này đánh năm ngày rồi, hôm nay rốt cuộc cũng bị hắn giết
chết.

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa cúi xuống thì bất chợt trước mắt xoẹt qua
một luồng chớp đen. Nó nhanh đến nỗi làm hắn cơ hồ không thể ngăn cản
kịp.

Hai mắt của mỹ nhân ngư đột nhiên trợn to và khó tin nhìn Phong Vân. Cả thân thể tráng kiện từ từ ngã xuống phía sau.

“Ầm…” Luyện ngục vốn đang huyên náo trong nháy mắt phát ra
tiếng ầm ầm vang dội. Ngay sau đó, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng,
tất cả tù nhân đều đã chứng kiến một màn ở khoảng sân trước mặt.

Phong Vân nằm trên mặt đất vươn tay chậm rãi kéo những móng vuốt cắm
trên bờ vai bị thương của nàng ra rồi mặt không đổi sắc từ từ đứng lên,
cũng không thèm quan tâm đến vết thương trên vai của mình nữa.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… “Ầm…” Một tiếng nổ dữ dội vang lên bên trong luyện ngục. Phong Vân bị đối thủ của nàng, một người của tộc mỹ nhân ngư trên người đầy vết sẹo, quăng mạnh lên vách núi đá cứng rắn đánh ầm một tiếng rồi lại bị tấm chắn bảo hộ của tộc mỹ nhân ngư đẩy ngược trở về rơi trên mặt đất.Máu huyết từ cơ thể đầy thương tích của nàng b*n r* tung tóe, mái tóc đen lúc này đã rối tung nhưng trông nàng vẫn sát khí đằng đằng.“Tiểu mỹ nhân, xem hôm nay đại gia có đùa chết ngươi được không nhé!” Nhìn về phía Phong Vân thương tích đầy mình, tên mỹ nhân ngư tráng kiện người đầy vết sẹo lại cười lớn và đi về phía nàng.Phong Vân rơi trên mặt đất nhìn như đã không thể dậy nổi. Nàng không ngẩng đầu lên, cũng chẳng hề né tránh, chỉ im lặng nằm ở nơi đó như thể muốn động đậy mà không thể động đậy được.Một bộ móng vuốt sắc nhọn bỗng chộp tới và hung hăng tóm lấy đầu vai của Phong Vân.Không có phản kháng, Phong Vân xem ra đã không còn chút khí lực nào nữa rồi.Mỹ nhân ngư kia thấy thế thì cười ha hả, hắn cúi người nhìn Phong Vân. Nữ nhân này đánh năm ngày rồi, hôm nay rốt cuộc cũng bị hắn giết chết.Nhưng mà, ngay khi hắn vừa cúi xuống thì bất chợt trước mắt xoẹt qua một luồng chớp đen. Nó nhanh đến nỗi làm hắn cơ hồ không thể ngăn cản kịp.Hai mắt của mỹ nhân ngư đột nhiên trợn to và khó tin nhìn Phong Vân. Cả thân thể tráng kiện từ từ ngã xuống phía sau.“Ầm…” Luyện ngục vốn đang huyên náo trong nháy mắt phát ra tiếng ầm ầm vang dội. Ngay sau đó, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, tất cả tù nhân đều đã chứng kiến một màn ở khoảng sân trước mặt.Phong Vân nằm trên mặt đất vươn tay chậm rãi kéo những móng vuốt cắm trên bờ vai bị thương của nàng ra rồi mặt không đổi sắc từ từ đứng lên, cũng không thèm quan tâm đến vết thương trên vai của mình nữa.

Chương 563