Tác giả:

- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm…

Chương 23: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ 2

Giấc Mơ Nào Có Anh!Tác giả: Mạc Tiểu An- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm… Sau hôm bị ngã, ba mẹ không cho nó đi xe một lần nào nữa. Ba nó gác cái xe lên tận nóc bếp. Cao như thế, có bắc ghế con bé cũng không leo lên được.Bực thì bực thật nhưng nó không dám kêu ca gì. Tất cả cũng tại nó thôi. Trách ai được bây giờ.Chờ ba mẹ nó đi làm hết, nó chạy tong tong ra chỗ hôm qua gặp anh người lạ... À.., anh Mao. Nó cứ đứng đấy kiễng đôi chân “thon dài”của mình lên xem anh đến chưa. Đợi lâu quá, miệng con bé méo xệch sang một bên, cứ một lúc nó lại ngóc cái cổ lên xem anh đã tới chưa.Thoáng nhìn thấy cái bóng cao gầy đằng xa, nó vui quá vẫy vẫy cái tay ra hiệu cho anh. Nó tưởng anh không đến nên vừa thấy anh nó vui lắm.- Nhà anh xa lắm à (nó hỏi)- Không, nhà anh ngay con ngõ đối diện thôi.- Sao hôm nay anh đi muộn vậy, em cứ tưởng anh nói dối, sẽ không chơi với em giống như các bạn khác nữa.- Không, anh nói được là anh sẽ làm được.- Vậy nhé, vậy anh chơi trốn tìm với em đi...- Được..........Cuộc sống cứ thế trôi qua. Cuộc đời con bé An có thêm một người bạn tâm giao mới, anh luôn che trở cho nó những lúc ba mẹ nó đi vắng. Có những khi, anh còn hiểu nó hơn cả ba mẹ nó vì suốt thời gian dài từ sáng tới tối mịt ba mẹ nó mới đi làm về nên thời gian ở bên nó rất ít.Vết sẹo ở chân ngày một rõ lên cũng là lúc hai anh em chơi với nhau ngày một thân hơn, có một lần anh trêu nó:- Chân An xấu chưa kìa.Động đến nỗi đau, nó chẫu cái môi xong ra cái vẻ giận dỗi:- Xấu thì anh không chơi với An nữa à. Anh không muốn chơi với An nữa sao.Ai đó cười tít mắt:- Anh sẽ luôn chơi với em...Một lần đang đi hái cỏ gà anh hỏi nó:- An có nhớ ngày sinh nhật của em không?- Có chứ, em sinh vào ngày 23/7. Sao anh lại hỏi thế?- Để anh biết thôi.- Thế anh sinh nhật vào ngày bao nhiêu?- 07/01.- Anh bằng tuổi em à.- Không, hơn một tuổi.- Èo... Thế thì em không được học cùng anh rồi.- Em muốn học cùng a?- Dĩ nhiên, vì em chơi được với mỗi anh mà.......Có những câu hỏi và câu trả lời, đứa trẻ nào đó sẽ quên đi rất nhanh. Nhưng lại có những đứa nhớ mãi không quên....Câu chuyện của hai nhân vật “nhí” cứ như thế. Rất bình yên và hạnh phúc. Nhưng chúng lại không hề biết rằng cảm xúc của hai đứa khi chơi với nhau nay đã lạ hơn trước rất nhiều...

Sau hôm bị ngã, ba mẹ không cho nó đi xe một lần nào nữa. Ba nó gác cái xe lên tận nóc bếp. Cao như thế, có bắc ghế con bé cũng không leo lên được.

Bực thì bực thật nhưng nó không dám kêu ca gì. Tất cả cũng tại nó thôi. Trách ai được bây giờ.

Chờ ba mẹ nó đi làm hết, nó chạy tong tong ra chỗ hôm qua gặp anh người lạ... À.., anh Mao. Nó cứ đứng đấy kiễng đôi chân “thon dài”của mình lên xem anh đến chưa. Đợi lâu quá, miệng con bé méo xệch sang một bên, cứ một lúc nó lại ngóc cái cổ lên xem anh đã tới chưa.

Thoáng nhìn thấy cái bóng cao gầy đằng xa, nó vui quá vẫy vẫy cái tay ra hiệu cho anh. Nó tưởng anh không đến nên vừa thấy anh nó vui lắm.

- Nhà anh xa lắm à (nó hỏi)

- Không, nhà anh ngay con ngõ đối diện thôi.

- Sao hôm nay anh đi muộn vậy, em cứ tưởng anh nói dối, sẽ không chơi với em giống như các bạn khác nữa.

- Không, anh nói được là anh sẽ làm được.

- Vậy nhé, vậy anh chơi trốn tìm với em đi...

- Được....

......

Cuộc sống cứ thế trôi qua. Cuộc đời con bé An có thêm một người bạn tâm giao mới, anh luôn che trở cho nó những lúc ba mẹ nó đi vắng. Có những khi, anh còn hiểu nó hơn cả ba mẹ nó vì suốt thời gian dài từ sáng tới tối mịt ba mẹ nó mới đi làm về nên thời gian ở bên nó rất ít.

Vết sẹo ở chân ngày một rõ lên cũng là lúc hai anh em chơi với nhau ngày một thân hơn, có một lần anh trêu nó:

- Chân An xấu chưa kìa.

Động đến nỗi đau, nó chẫu cái môi xong ra cái vẻ giận dỗi:

- Xấu thì anh không chơi với An nữa à. Anh không muốn chơi với An nữa sao.

Ai đó cười tít mắt:

- Anh sẽ luôn chơi với em...

Một lần đang đi hái cỏ gà anh hỏi nó:

- An có nhớ ngày sinh nhật của em không?

- Có chứ, em sinh vào ngày 23/7. Sao anh lại hỏi thế?

- Để anh biết thôi.

- Thế anh sinh nhật vào ngày bao nhiêu?

- 07/01.

- Anh bằng tuổi em à.

- Không, hơn một tuổi.

- Èo... Thế thì em không được học cùng anh rồi.

- Em muốn học cùng a?

- Dĩ nhiên, vì em chơi được với mỗi anh mà.

......

Có những câu hỏi và câu trả lời, đứa trẻ nào đó sẽ quên đi rất nhanh. Nhưng lại có những đứa nhớ mãi không quên....

Câu chuyện của hai nhân vật “nhí” cứ như thế. Rất bình yên và hạnh phúc. Nhưng chúng lại không hề biết rằng cảm xúc của hai đứa khi chơi với nhau nay đã lạ hơn trước rất nhiều...

Giấc Mơ Nào Có Anh!Tác giả: Mạc Tiểu An- Maooo!!! Sao a học dở oẹt vậy, lại được năm điểm rồi. Anh mà về thể nào bác gái cũng la anh cho xem. Sao anh không chịu học một chút nhỉ. Anh mà cứ như vậy mai sau cho anh ở nhà chở xe rác như ông Baba đấy. - Bít, anh không học được thì còn có em còn gì. Mai sau làm vợ anh rồi, em nuôi anh cũng được mà. Nghe Mao nói, Bít tức ói máu. Cô bé đuổi cậu nhóc quanh sân. -... Maoooo!!! Sao anh cứ hay bắt nạt em vậy. Em sẽ mách bác gái cho anh lau nhà một tháng, anh sợ chưa hả. Sau này còn dám chêu em nữa không hả.. - Bít à.. Bít ơi... A không sợ nhé..lêu lêu.. Em làm vợ anh rồi, anh mà phải lau nhà, anh sẽ bắt em lau cùng anh. Lần này cô tức sôi máu nhưng cũng đành bất lực với suy nghĩ “người lớn” này của cậu nhóc. * * * Đó là vào một đêm mưa trên đồi trè Thái Nguyên, khi màn đêm đã che lấp mọi cảnh vật thì một thứ ánh sáng nào đó được hắt qua khe cửa của căn nhà nọ. Người ta nói thời khắc vào đêm dễ gây cho người ta nhiều cảm xúc nhất cũng đúng thôi, nó có thể khiến nỗi nhớ của ai đó thêm… Sau hôm bị ngã, ba mẹ không cho nó đi xe một lần nào nữa. Ba nó gác cái xe lên tận nóc bếp. Cao như thế, có bắc ghế con bé cũng không leo lên được.Bực thì bực thật nhưng nó không dám kêu ca gì. Tất cả cũng tại nó thôi. Trách ai được bây giờ.Chờ ba mẹ nó đi làm hết, nó chạy tong tong ra chỗ hôm qua gặp anh người lạ... À.., anh Mao. Nó cứ đứng đấy kiễng đôi chân “thon dài”của mình lên xem anh đến chưa. Đợi lâu quá, miệng con bé méo xệch sang một bên, cứ một lúc nó lại ngóc cái cổ lên xem anh đã tới chưa.Thoáng nhìn thấy cái bóng cao gầy đằng xa, nó vui quá vẫy vẫy cái tay ra hiệu cho anh. Nó tưởng anh không đến nên vừa thấy anh nó vui lắm.- Nhà anh xa lắm à (nó hỏi)- Không, nhà anh ngay con ngõ đối diện thôi.- Sao hôm nay anh đi muộn vậy, em cứ tưởng anh nói dối, sẽ không chơi với em giống như các bạn khác nữa.- Không, anh nói được là anh sẽ làm được.- Vậy nhé, vậy anh chơi trốn tìm với em đi...- Được..........Cuộc sống cứ thế trôi qua. Cuộc đời con bé An có thêm một người bạn tâm giao mới, anh luôn che trở cho nó những lúc ba mẹ nó đi vắng. Có những khi, anh còn hiểu nó hơn cả ba mẹ nó vì suốt thời gian dài từ sáng tới tối mịt ba mẹ nó mới đi làm về nên thời gian ở bên nó rất ít.Vết sẹo ở chân ngày một rõ lên cũng là lúc hai anh em chơi với nhau ngày một thân hơn, có một lần anh trêu nó:- Chân An xấu chưa kìa.Động đến nỗi đau, nó chẫu cái môi xong ra cái vẻ giận dỗi:- Xấu thì anh không chơi với An nữa à. Anh không muốn chơi với An nữa sao.Ai đó cười tít mắt:- Anh sẽ luôn chơi với em...Một lần đang đi hái cỏ gà anh hỏi nó:- An có nhớ ngày sinh nhật của em không?- Có chứ, em sinh vào ngày 23/7. Sao anh lại hỏi thế?- Để anh biết thôi.- Thế anh sinh nhật vào ngày bao nhiêu?- 07/01.- Anh bằng tuổi em à.- Không, hơn một tuổi.- Èo... Thế thì em không được học cùng anh rồi.- Em muốn học cùng a?- Dĩ nhiên, vì em chơi được với mỗi anh mà.......Có những câu hỏi và câu trả lời, đứa trẻ nào đó sẽ quên đi rất nhanh. Nhưng lại có những đứa nhớ mãi không quên....Câu chuyện của hai nhân vật “nhí” cứ như thế. Rất bình yên và hạnh phúc. Nhưng chúng lại không hề biết rằng cảm xúc của hai đứa khi chơi với nhau nay đã lạ hơn trước rất nhiều...

Chương 23: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ 2