Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 575
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mỹ nhân ngư mặt sẹo vẻ đầy sát khí nhìn đám cành lá đang vung vẩy tán loạn trước mặt, trong tay hắn cầm một cái búa đỏ rực. Hắn vung búa bổ thẳng về phía Tiểu Thực. Chỉ thấy một quả cầu đỏ bừng như mặt trời vọt tới chỗ Tiểu Thực.Tốc độ của quả cầu lửa cơ hồ đã nhanh tới cực hạn.Cùng lúc đó, năm ngón tay của mỹ nhân ngư mặt sẹo lại vung lên.Một ngọn lửa đỏ rực lập tức xuất hiện từ trên không trung và lao thẳng xuống phía dưới luyện ngục như sắp đốt cháy Tiểu Thực khổng lồ.Hỏa linh chi lực, đó là một loại lửa tự nhiên của trời đất.“Ba Ngân*, Ba Ngân, đánh chết nó đi…”(*Ba Ngân: Nghĩa là “Vết sẹo”, cũng là tên của mỹ nhân ngư mặt sẹo luôn.)“Ối, ánh lửa chói mắt quá…”Đám tù nhân đều thấy chỉ trong chốc lát nữa thôi Tiểu Thực sẽ bị thiêu cháy trong ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo, toàn bộ thân thể của nó sẽ bị thiêu cháy hết, thì càng thêm điên cuồng hưng phấn hướng về phía mỹ nhân ngư mặt sẹo kia mà kêu gào.“Ầm…” Khối cầu lửa nóng bỏng như mặt trời trong chớp mắt nện xuống người Tiểu Thực. Hình ảnh bông hoa trên đầu Tiểu Thực trong nháy mắt bị đốt thành không khí lọt vào tầm mắt của mọi người.“Hay…” Khi thấy vậy, đám tù nhân xung quanh lập tức điên cuồng khen hay.Nhưng mà, tiếng trầm trồ khen ngợi vừa mới được thốt ra thì ở đằng sau mỹ nhân ngư mặt sẹo, Tiểu Thực đã vô cùng huyên hoang đâm cành lá chui lên từ dưới đất.“Hừ, chút tài mọn mà thôi!” Tiểu Thực hừ lạnh một tiếng.Tiểu Thực nó là cái loại gì chứ? Nó là loài thực vật cường đại nhất. Chỉ cần còn một hạt bụi là nó vẫn có thể sống sót trở lại. Đấy là còn chưa nói tới hiện giờ thân thể của nó đã to lớn như vậy.Giữa ngọn lửa hừng hực, Tiểu Thực kiêu ngạo đong đưa nụ hoa. Một luồng linh lực xanh biếc dũng mãnh ầm ầm thoát ra từ đám cành lá của nó và tràn khắp bốn phương tám hướng của luyện ngục.Ánh sáng xanh trong suốt và còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.Trong phút chốc, ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo đã bị linh lực băng hàn của Tiểu Thực dập tắt.“Sao nó học được cái này?” Li Giang vẫn đứng theo dõi ở phía trên khi thấy vậy liền trừng mắt nhìn về phía Tiểu Thực và trầm giọng hỏi.
Mỹ nhân ngư mặt sẹo vẻ đầy sát khí nhìn đám cành lá đang vung vẩy tán loạn trước mặt, trong tay hắn cầm một cái búa đỏ rực. Hắn vung búa bổ
thẳng về phía Tiểu Thực. Chỉ thấy một quả cầu đỏ bừng như mặt trời vọt
tới chỗ Tiểu Thực.
Tốc độ của quả cầu lửa cơ hồ đã nhanh tới cực hạn.
Cùng lúc đó, năm ngón tay của mỹ nhân ngư mặt sẹo lại vung lên.
Một ngọn lửa đỏ rực lập tức xuất hiện từ trên không trung và lao
thẳng xuống phía dưới luyện ngục như sắp đốt cháy Tiểu Thực khổng lồ.
Hỏa linh chi lực, đó là một loại lửa tự nhiên của trời đất.
“Ba Ngân*, Ba Ngân, đánh chết nó đi…”
(*Ba Ngân: Nghĩa là “Vết sẹo”, cũng là tên của mỹ nhân ngư mặt sẹo luôn.)
“Ối, ánh lửa chói mắt quá…”
Đám tù nhân đều thấy chỉ trong chốc lát nữa thôi Tiểu Thực sẽ bị
thiêu cháy trong ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo, toàn bộ thân thể của
nó sẽ bị thiêu cháy hết, thì càng thêm điên cuồng hưng phấn hướng về
phía mỹ nhân ngư mặt sẹo kia mà kêu gào.
“Ầm…” Khối cầu lửa nóng bỏng như mặt trời trong chớp mắt nện xuống người Tiểu Thực. Hình ảnh bông hoa trên đầu Tiểu Thực trong nháy
mắt bị đốt thành không khí lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Hay…” Khi thấy vậy, đám tù nhân xung quanh lập tức điên cuồng khen hay.
Nhưng mà, tiếng trầm trồ khen ngợi vừa mới được thốt ra thì ở đằng
sau mỹ nhân ngư mặt sẹo, Tiểu Thực đã vô cùng huyên hoang đâm cành lá
chui lên từ dưới đất.
“Hừ, chút tài mọn mà thôi!” Tiểu Thực hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Thực nó là cái loại gì chứ? Nó là loài thực vật cường đại nhất.
Chỉ cần còn một hạt bụi là nó vẫn có thể sống sót trở lại. Đấy là còn
chưa nói tới hiện giờ thân thể của nó đã to lớn như vậy.
Giữa ngọn lửa hừng hực, Tiểu Thực kiêu ngạo đong đưa nụ hoa. Một
luồng linh lực xanh biếc dũng mãnh ầm ầm thoát ra từ đám cành lá của nó
và tràn khắp bốn phương tám hướng của luyện ngục.
Ánh sáng xanh trong suốt và còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.
Trong phút chốc, ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo đã bị linh lực băng hàn của Tiểu Thực dập tắt.
“Sao nó học được cái này?” Li Giang vẫn đứng theo dõi ở phía trên khi thấy vậy liền trừng mắt nhìn về phía Tiểu Thực và trầm giọng hỏi.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mỹ nhân ngư mặt sẹo vẻ đầy sát khí nhìn đám cành lá đang vung vẩy tán loạn trước mặt, trong tay hắn cầm một cái búa đỏ rực. Hắn vung búa bổ thẳng về phía Tiểu Thực. Chỉ thấy một quả cầu đỏ bừng như mặt trời vọt tới chỗ Tiểu Thực.Tốc độ của quả cầu lửa cơ hồ đã nhanh tới cực hạn.Cùng lúc đó, năm ngón tay của mỹ nhân ngư mặt sẹo lại vung lên.Một ngọn lửa đỏ rực lập tức xuất hiện từ trên không trung và lao thẳng xuống phía dưới luyện ngục như sắp đốt cháy Tiểu Thực khổng lồ.Hỏa linh chi lực, đó là một loại lửa tự nhiên của trời đất.“Ba Ngân*, Ba Ngân, đánh chết nó đi…”(*Ba Ngân: Nghĩa là “Vết sẹo”, cũng là tên của mỹ nhân ngư mặt sẹo luôn.)“Ối, ánh lửa chói mắt quá…”Đám tù nhân đều thấy chỉ trong chốc lát nữa thôi Tiểu Thực sẽ bị thiêu cháy trong ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo, toàn bộ thân thể của nó sẽ bị thiêu cháy hết, thì càng thêm điên cuồng hưng phấn hướng về phía mỹ nhân ngư mặt sẹo kia mà kêu gào.“Ầm…” Khối cầu lửa nóng bỏng như mặt trời trong chớp mắt nện xuống người Tiểu Thực. Hình ảnh bông hoa trên đầu Tiểu Thực trong nháy mắt bị đốt thành không khí lọt vào tầm mắt của mọi người.“Hay…” Khi thấy vậy, đám tù nhân xung quanh lập tức điên cuồng khen hay.Nhưng mà, tiếng trầm trồ khen ngợi vừa mới được thốt ra thì ở đằng sau mỹ nhân ngư mặt sẹo, Tiểu Thực đã vô cùng huyên hoang đâm cành lá chui lên từ dưới đất.“Hừ, chút tài mọn mà thôi!” Tiểu Thực hừ lạnh một tiếng.Tiểu Thực nó là cái loại gì chứ? Nó là loài thực vật cường đại nhất. Chỉ cần còn một hạt bụi là nó vẫn có thể sống sót trở lại. Đấy là còn chưa nói tới hiện giờ thân thể của nó đã to lớn như vậy.Giữa ngọn lửa hừng hực, Tiểu Thực kiêu ngạo đong đưa nụ hoa. Một luồng linh lực xanh biếc dũng mãnh ầm ầm thoát ra từ đám cành lá của nó và tràn khắp bốn phương tám hướng của luyện ngục.Ánh sáng xanh trong suốt và còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.Trong phút chốc, ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo đã bị linh lực băng hàn của Tiểu Thực dập tắt.“Sao nó học được cái này?” Li Giang vẫn đứng theo dõi ở phía trên khi thấy vậy liền trừng mắt nhìn về phía Tiểu Thực và trầm giọng hỏi.