Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 415: Họa từ trong nhà 10
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… “Phụ vương, người cứ làm tốt vị trí Vương thượng của người đi, có ta ở đây, thiên thần tuyệt đối sẽ không vong.Người tốt nhất cũng đừng lén lút làm cái gì, ta không có động thủ, Nguyệt Nhi không hỏi đến, không có nghĩa là chúng ta không biết. Phụ vương, người đừng bức ta.”Sự âm lãnh trong lời nói làm Hiên Viên Dịch rùng mình.“Những lời nói từ bỏ này, nếu để ta nghe thấy một lần nữa, phụ vương…”“Vương gia.” Lời nói quyết tuyệt của Hiên Viên Triệt còn chưa nói xong, Ngạn Hổ đột nhiên bất chấp thủ vệ của Thiên thần cung, vọt nhanh vào, nhanh chóng nói vào tai Hiên Viên Triệt vài câu.“Phanh.” Trong khoảnh khắc, Hiên Viên Triệt cuồng nộ, tay vung lên, một chưởng đánh vào mấy cái bàn bên cạnh, bàn đàn mộc lập tức vỡ tan thành từng miếng nhỏ.“Tốt, tốt, thật sự là phụ vương tốt, ngoại công giỏi.”Cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt xoay người chạy vội ra ngoài, thân ảnh hắc hông mang theo sát khí cuồng nộ.Hiên Viên Dịch đặt mông ngồi trên long ỷ, cái liếc mắt kia, hàm chứa ít nhiều giận dữ, ít nhiều đau lòng, Vương Nhi của hắn…“Ai, Triệt Nhi, ta là vì tốt cho con.” Day day trán, nửa ngày sau, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng.“Nếu đến lúc tình cảm sâu nặng không thể dứt mà lại mất đi, thà rằng hôm nay liền buông tay, như vậy, con, chắc sẽ dễ chịu hơn.”Nhẹ nhàng, cơ hồ như tự thì thào với chính mình, không ai có thể nghe thấy.Thở dài nửa ngày, cổ tay Hiên Viên Dịch khẽ nhúc nhích, một kim bài lệnh tiễn từ trong ống tay áo trượt xuống dướ, dừng trên mặt đất, trong Thiên Thần cung tĩnh lặng, kêu lên một tiếng thanh thúy.Hiên Viên Dịch rùng mình một cái, nhìn kim bài bên chân.Tinh mĩ, cũ kĩ, mang theo sự cổ xưa, mang theo cả một lịch sử.Chỉ là một cái lệnh bài, lại tản mác ra sự uy nghiêm không gì sánh kịp, đó không phải thứ mà Thiên Thần có thể nắm giữ, không phải thứ mà thất quốc có thể có được.Đó là…………………………….Cúi người nhặt lệnh bài từ mặt đất lên, Hiên Viên Dịch nắm chặt trong tay
“Phụ vương, người cứ làm tốt vị trí Vương thượng của người đi, có ta ở đây, thiên thần tuyệt đối sẽ không vong.
Người tốt nhất cũng đừng lén lút làm cái gì, ta không có động thủ, Nguyệt Nhi không hỏi đến, không có nghĩa là chúng ta không biết. Phụ vương, người đừng bức ta.”
Sự âm lãnh trong lời nói làm Hiên Viên Dịch rùng mình.
“Những lời nói từ bỏ này, nếu để ta nghe thấy một lần nữa, phụ vương…”
“Vương gia.” Lời nói quyết tuyệt của Hiên Viên Triệt còn chưa nói xong, Ngạn Hổ đột nhiên bất chấp thủ vệ của Thiên thần cung, vọt nhanh vào, nhanh chóng nói vào tai Hiên Viên Triệt vài câu.
“Phanh.” Trong khoảnh khắc, Hiên Viên Triệt cuồng nộ, tay vung lên, một chưởng đánh vào mấy cái bàn bên cạnh, bàn đàn mộc lập tức vỡ tan thành từng miếng nhỏ.
“Tốt, tốt, thật sự là phụ vương tốt, ngoại công giỏi.”
Cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt xoay người chạy vội ra ngoài, thân ảnh hắc hông mang theo sát khí cuồng nộ.
Hiên Viên Dịch đặt mông ngồi trên long ỷ, cái liếc mắt kia, hàm chứa ít nhiều giận dữ, ít nhiều đau lòng, Vương Nhi của hắn…
“Ai, Triệt Nhi, ta là vì tốt cho con.” Day day trán, nửa ngày sau, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng.
“Nếu đến lúc tình cảm sâu nặng không thể dứt mà lại mất đi, thà rằng hôm nay liền buông tay, như vậy, con, chắc sẽ dễ chịu hơn.”
Nhẹ nhàng, cơ hồ như tự thì thào với chính mình, không ai có thể nghe thấy.
Thở dài nửa ngày, cổ tay Hiên Viên Dịch khẽ nhúc nhích, một kim bài lệnh tiễn từ trong ống tay áo trượt xuống dướ, dừng trên mặt đất, trong Thiên Thần cung tĩnh lặng, kêu lên một tiếng thanh thúy.
Hiên Viên Dịch rùng mình một cái, nhìn kim bài bên chân.
Tinh mĩ, cũ kĩ, mang theo sự cổ xưa, mang theo cả một lịch sử.
Chỉ là một cái lệnh bài, lại tản mác ra sự uy nghiêm không gì sánh kịp, đó không phải thứ mà Thiên Thần có thể nắm giữ, không phải thứ mà thất quốc có thể có được.
Đó là…………………………….
Cúi người nhặt lệnh bài từ mặt đất lên, Hiên Viên Dịch nắm chặt trong tay
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… “Phụ vương, người cứ làm tốt vị trí Vương thượng của người đi, có ta ở đây, thiên thần tuyệt đối sẽ không vong.Người tốt nhất cũng đừng lén lút làm cái gì, ta không có động thủ, Nguyệt Nhi không hỏi đến, không có nghĩa là chúng ta không biết. Phụ vương, người đừng bức ta.”Sự âm lãnh trong lời nói làm Hiên Viên Dịch rùng mình.“Những lời nói từ bỏ này, nếu để ta nghe thấy một lần nữa, phụ vương…”“Vương gia.” Lời nói quyết tuyệt của Hiên Viên Triệt còn chưa nói xong, Ngạn Hổ đột nhiên bất chấp thủ vệ của Thiên thần cung, vọt nhanh vào, nhanh chóng nói vào tai Hiên Viên Triệt vài câu.“Phanh.” Trong khoảnh khắc, Hiên Viên Triệt cuồng nộ, tay vung lên, một chưởng đánh vào mấy cái bàn bên cạnh, bàn đàn mộc lập tức vỡ tan thành từng miếng nhỏ.“Tốt, tốt, thật sự là phụ vương tốt, ngoại công giỏi.”Cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt xoay người chạy vội ra ngoài, thân ảnh hắc hông mang theo sát khí cuồng nộ.Hiên Viên Dịch đặt mông ngồi trên long ỷ, cái liếc mắt kia, hàm chứa ít nhiều giận dữ, ít nhiều đau lòng, Vương Nhi của hắn…“Ai, Triệt Nhi, ta là vì tốt cho con.” Day day trán, nửa ngày sau, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng.“Nếu đến lúc tình cảm sâu nặng không thể dứt mà lại mất đi, thà rằng hôm nay liền buông tay, như vậy, con, chắc sẽ dễ chịu hơn.”Nhẹ nhàng, cơ hồ như tự thì thào với chính mình, không ai có thể nghe thấy.Thở dài nửa ngày, cổ tay Hiên Viên Dịch khẽ nhúc nhích, một kim bài lệnh tiễn từ trong ống tay áo trượt xuống dướ, dừng trên mặt đất, trong Thiên Thần cung tĩnh lặng, kêu lên một tiếng thanh thúy.Hiên Viên Dịch rùng mình một cái, nhìn kim bài bên chân.Tinh mĩ, cũ kĩ, mang theo sự cổ xưa, mang theo cả một lịch sử.Chỉ là một cái lệnh bài, lại tản mác ra sự uy nghiêm không gì sánh kịp, đó không phải thứ mà Thiên Thần có thể nắm giữ, không phải thứ mà thất quốc có thể có được.Đó là…………………………….Cúi người nhặt lệnh bài từ mặt đất lên, Hiên Viên Dịch nắm chặt trong tay