Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 452: Phá kén thành điệp 10
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Dọc đường không vứt Âu Dương Vu Phi đi được, chỉ có thể để hắn đi theo.“Trả tiền, ta sẽ không đi cùng nữa.” Tay Vu Phi đút vào trong tay áo, trả lời hùng hồn.Lưu Nguyệt nghe nói lười để ý tới hắn, để hắn ở sau phía sau cùng Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước, huyên thuyên than phiền.Gió đông vù vù thổi qua, cây cỏ trên đại thảo nguyên phương Bắc héo úa mấy ngày liền, chung quanh mênh mông, không thấy bất kì sức sống nào.“Đằng trước là biên giới Ngạo Vân quốc, đi về phía trước chính là khu vực của Bác Mục và dân tộc Hung nô.” Nhìn biên thành hùng uy trước mặt, lông mày Vu Phi run rẩy.Vùng Trung Nguyên lấy thất quốc làm bá chủ, nhưng bên ngoài vùng Trung Nguyên, trên đại thảo nguyên phương Bắc, còn có vô số dị bang, trong đó lấy Bắc Mục, dân tộc Hung nô là thế lực to lớn nhất.Hàng năm, vào đông, trên đại thảo nguyên hoang vắng không thể trồng trọt, cây cỏ tươi tốt héo rũ, dòng sông đông lại, thiếu y phục ít thức ăn.Vì vậy, mỗi khi đến mùa đông, sự dũng mãnh nơi quan ngoại hoàn toàn thể hiện ra.Bần cùng sinh đạo tặc, vây công vùng Trung Nguyên thất quốc sung túc, mà Ngạo Vân và Triệu Quốc còn có Hậu Kim đứng mũi chịu sào.Hàng năm tổn thất không nhỏ.Bởi vậy, tam quốc liên thủ cùng nhau, từng người xây dựng thành lũy nghìn dặm, đốt lửa hiệu báo tin, cùng nhau chống lại thế lực phương Bắc dũng mãnh, mấy năm nay cũng có chút thành tựu.Không nói gì, Lưu Nguyệt càng thúc ngựa dưới thân, hướng về phía quan ngoại đi thẳng.Vùng Trung Nguyên bảy phần, thế cục đã định, muốn trong hai năm lập nên cục diện mới, lấy thế lực để đối kháng thế lực kia, chắc chắn như muối bỏ biển.Mà quan ngoại giang sơn nghìn dặm này, mới là thịt béo giữa thịt béo.Với sự dũng mãnh của dân tộc phương Bắc, nếu thống nhất quan ngoại, chỉ huy quân đội trực tiếp tấn công Ngạo Vân, phá vỡ phòng ngự liên minh thất quốc, liên hợp cùng Thiên Thần, vậy vùng Trung Nguyên còn có ai dám chĩa mũi dùi vào bọn họ.Vùng Trung Nguyên, quan ngoại, thống nhất, hợp nhất hai phương hùng mạnh, cho dù dòng họ thần bí ngươi có lợi hại bao nhiêu, ngươi cũng phải cúi đầu xưng thần.Gió lạnh gào thét, dung nhan khuynh quốc.Nàng sẽ không trở về cùng đấu với bọn họ, một người chống lại thế lực truyền thừa nghìn năm, châu chấu đá xe mà thôi.
Dọc đường không vứt Âu Dương Vu Phi đi được, chỉ có thể để hắn đi theo.
“Trả tiền, ta sẽ không đi cùng nữa.” Tay Vu Phi đút vào trong tay áo, trả lời hùng hồn.
Lưu Nguyệt nghe nói lười để ý tới hắn, để hắn ở sau phía sau cùng Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước, huyên thuyên than phiền.
Gió đông vù vù thổi qua, cây cỏ trên đại thảo nguyên phương Bắc héo úa mấy ngày liền, chung quanh mênh mông, không thấy bất kì sức sống nào.
“Đằng trước là biên giới Ngạo Vân quốc, đi về phía trước chính là khu vực của Bác Mục và dân tộc Hung nô.” Nhìn biên thành hùng uy trước mặt, lông mày Vu Phi run rẩy.
Vùng Trung Nguyên lấy thất quốc làm bá chủ, nhưng bên ngoài vùng Trung Nguyên, trên đại thảo nguyên phương Bắc, còn có vô số dị bang, trong đó lấy Bắc Mục, dân tộc Hung nô là thế lực to lớn nhất.
Hàng năm, vào đông, trên đại thảo nguyên hoang vắng không thể trồng trọt, cây cỏ tươi tốt héo rũ, dòng sông đông lại, thiếu y phục ít thức ăn.
Vì vậy, mỗi khi đến mùa đông, sự dũng mãnh nơi quan ngoại hoàn toàn thể hiện ra.
Bần cùng sinh đạo tặc, vây công vùng Trung Nguyên thất quốc sung túc, mà Ngạo Vân và Triệu Quốc còn có Hậu Kim đứng mũi chịu sào.
Hàng năm tổn thất không nhỏ.
Bởi vậy, tam quốc liên thủ cùng nhau, từng người xây dựng thành lũy nghìn dặm, đốt lửa hiệu báo tin, cùng nhau chống lại thế lực phương Bắc dũng mãnh, mấy năm nay cũng có chút thành tựu.
Không nói gì, Lưu Nguyệt càng thúc ngựa dưới thân, hướng về phía quan ngoại đi thẳng.
Vùng Trung Nguyên bảy phần, thế cục đã định, muốn trong hai năm lập nên cục diện mới, lấy thế lực để đối kháng thế lực kia, chắc chắn như muối bỏ biển.
Mà quan ngoại giang sơn nghìn dặm này, mới là thịt béo giữa thịt béo.
Với sự dũng mãnh của dân tộc phương Bắc, nếu thống nhất quan ngoại, chỉ huy quân đội trực tiếp tấn công Ngạo Vân, phá vỡ phòng ngự liên minh thất quốc, liên hợp cùng Thiên Thần, vậy vùng Trung Nguyên còn có ai dám chĩa mũi dùi vào bọn họ.
Vùng Trung Nguyên, quan ngoại, thống nhất, hợp nhất hai phương hùng mạnh, cho dù dòng họ thần bí ngươi có lợi hại bao nhiêu, ngươi cũng phải cúi đầu xưng thần.
Gió lạnh gào thét, dung nhan khuynh quốc.
Nàng sẽ không trở về cùng đấu với bọn họ, một người chống lại thế lực truyền thừa nghìn năm, châu chấu đá xe mà thôi.
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Dọc đường không vứt Âu Dương Vu Phi đi được, chỉ có thể để hắn đi theo.“Trả tiền, ta sẽ không đi cùng nữa.” Tay Vu Phi đút vào trong tay áo, trả lời hùng hồn.Lưu Nguyệt nghe nói lười để ý tới hắn, để hắn ở sau phía sau cùng Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước, huyên thuyên than phiền.Gió đông vù vù thổi qua, cây cỏ trên đại thảo nguyên phương Bắc héo úa mấy ngày liền, chung quanh mênh mông, không thấy bất kì sức sống nào.“Đằng trước là biên giới Ngạo Vân quốc, đi về phía trước chính là khu vực của Bác Mục và dân tộc Hung nô.” Nhìn biên thành hùng uy trước mặt, lông mày Vu Phi run rẩy.Vùng Trung Nguyên lấy thất quốc làm bá chủ, nhưng bên ngoài vùng Trung Nguyên, trên đại thảo nguyên phương Bắc, còn có vô số dị bang, trong đó lấy Bắc Mục, dân tộc Hung nô là thế lực to lớn nhất.Hàng năm, vào đông, trên đại thảo nguyên hoang vắng không thể trồng trọt, cây cỏ tươi tốt héo rũ, dòng sông đông lại, thiếu y phục ít thức ăn.Vì vậy, mỗi khi đến mùa đông, sự dũng mãnh nơi quan ngoại hoàn toàn thể hiện ra.Bần cùng sinh đạo tặc, vây công vùng Trung Nguyên thất quốc sung túc, mà Ngạo Vân và Triệu Quốc còn có Hậu Kim đứng mũi chịu sào.Hàng năm tổn thất không nhỏ.Bởi vậy, tam quốc liên thủ cùng nhau, từng người xây dựng thành lũy nghìn dặm, đốt lửa hiệu báo tin, cùng nhau chống lại thế lực phương Bắc dũng mãnh, mấy năm nay cũng có chút thành tựu.Không nói gì, Lưu Nguyệt càng thúc ngựa dưới thân, hướng về phía quan ngoại đi thẳng.Vùng Trung Nguyên bảy phần, thế cục đã định, muốn trong hai năm lập nên cục diện mới, lấy thế lực để đối kháng thế lực kia, chắc chắn như muối bỏ biển.Mà quan ngoại giang sơn nghìn dặm này, mới là thịt béo giữa thịt béo.Với sự dũng mãnh của dân tộc phương Bắc, nếu thống nhất quan ngoại, chỉ huy quân đội trực tiếp tấn công Ngạo Vân, phá vỡ phòng ngự liên minh thất quốc, liên hợp cùng Thiên Thần, vậy vùng Trung Nguyên còn có ai dám chĩa mũi dùi vào bọn họ.Vùng Trung Nguyên, quan ngoại, thống nhất, hợp nhất hai phương hùng mạnh, cho dù dòng họ thần bí ngươi có lợi hại bao nhiêu, ngươi cũng phải cúi đầu xưng thần.Gió lạnh gào thét, dung nhan khuynh quốc.Nàng sẽ không trở về cùng đấu với bọn họ, một người chống lại thế lực truyền thừa nghìn năm, châu chấu đá xe mà thôi.