Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 461: Bắc Mục phong vương 6

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Vài cái lên xuống, Lưu Nguyệt đã mở được một đường máu, phóng về phía vương trướng của Hung nô vương đang đứng sừng sững.Hỏa hồng diệu kim, chớp mắt rồi tới.Trước vương trướng màu vàng của Hung nô vương, vài tên hộ vệ ngay lập tức liền tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng trường thương trong tay đâm về phía Lưu Nguyệt đang phi tới.Thượng trung hạ, thế tới ba phần, bao vậy phía trên, dưới và giữa của Lưu Nguyệt.Trong lúc đó, Hung nô vương ngồi trên vương trướng màu vàng kia, cũng biến sắc, bàn tay nhanh chóng chụp về phía Bắc Mục vương bên cạnh, đồng thời, thân hình nhanh chóng lùi ra sau.Mau, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe.Đối mặt với mấy cây thương đang vây lấy mình, Lưu Nguyệt không những không tránh, trái lại điên cuồng vọt lên.Hai tay quỷ mị giơ ra, bắt lấy hai binh sĩ bên cạnh đang hướng tới, ném về phía trường thương phía trước.Máu tươi văng khắp nơi, mấy cây thương lập tức đâm trúng vào những người bị ném ra phía trước.Cơ hội trong nháy mắt, Lưu Nguyệt tung cước, một cướ đá trúng vào binh sĩ đang bị đâm phía trước, mượn lực lơ lửng trong không trung, lộn mèo một cái, vượt qua đỉnh đầu mọi người.Thị vệ bên người của Hung nô vương đang xông tới, lập tức giơ thương lên cao, liều mạng đâm về phía Lưu Nguyệt.Ở giữa không trung, trường thương dưới thân nhanh chóng đâm tới.Phía trước gần trong gang tấc chính là Hung nô vương.Giữa hai quân là một mảnh khẩn trương tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng đỏ rực kia, tâm mọi người cũng đều nhảy lên.Chủy thủ trong tay hướng về phía ngực, Lưu Nguyệt hoàn toàn không tránh trường thương đang đâm tới, không biết từ lúc nào đã đeo cái bao tay ngân bạch kia vào, ngược lại chặn ngang trường thương đang đâm tới.Cùng lúc mượn lực vọt tới trước, mũi nhọn lạnh băng đảo qua, trường thương đâm tới phía sau Hung nô vương, bị Lưu Nguyệt một đao khảm thành hai nửa.Xoay người rơi xuống đất, chủy thủ nhiễm đầy huyết sắc, đặt vững vàng trên cổ Hung nô vương, huyết sắc tí tách rơi xuống, bắn tung tóe khắp một mảnh vắng lặng như tờ.Phía sau, hơn mười trường thương đã đâm đến phía sau lưng Lưu Nguyệt, gần như đụng tới thịt trên lưng nàng, nhưng không ai có dũng khí làm bậy, tất cả quân binh Hung nô cung xkhoong dám di chuyển nữa.

Vài cái lên xuống, Lưu Nguyệt đã mở được một đường máu, phóng về phía vương trướng của Hung nô vương đang đứng sừng sững.

Hỏa hồng diệu kim, chớp mắt rồi tới.

Trước vương trướng màu vàng của Hung nô vương, vài tên hộ vệ ngay lập tức liền tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng trường thương trong tay đâm về phía Lưu Nguyệt đang phi tới.

Thượng trung hạ, thế tới ba phần, bao vậy phía trên, dưới và giữa của Lưu Nguyệt.

Trong lúc đó, Hung nô vương ngồi trên vương trướng màu vàng kia, cũng biến sắc, bàn tay nhanh chóng chụp về phía Bắc Mục vương bên cạnh, đồng thời, thân hình nhanh chóng lùi ra sau.

Mau, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe.

Đối mặt với mấy cây thương đang vây lấy mình, Lưu Nguyệt không những không tránh, trái lại điên cuồng vọt lên.

Hai tay quỷ mị giơ ra, bắt lấy hai binh sĩ bên cạnh đang hướng tới, ném về phía trường thương phía trước.

Máu tươi văng khắp nơi, mấy cây thương lập tức đâm trúng vào những người bị ném ra phía trước.

Cơ hội trong nháy mắt, Lưu Nguyệt tung cước, một cướ đá trúng vào binh sĩ đang bị đâm phía trước, mượn lực lơ lửng trong không trung, lộn mèo một cái, vượt qua đỉnh đầu mọi người.

Thị vệ bên người của Hung nô vương đang xông tới, lập tức giơ thương lên cao, liều mạng đâm về phía Lưu Nguyệt.

Ở giữa không trung, trường thương dưới thân nhanh chóng đâm tới.

Phía trước gần trong gang tấc chính là Hung nô vương.

Giữa hai quân là một mảnh khẩn trương tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng đỏ rực kia, tâm mọi người cũng đều nhảy lên.

Chủy thủ trong tay hướng về phía ngực, Lưu Nguyệt hoàn toàn không tránh trường thương đang đâm tới, không biết từ lúc nào đã đeo cái bao tay ngân bạch kia vào, ngược lại chặn ngang trường thương đang đâm tới.

Cùng lúc mượn lực vọt tới trước, mũi nhọn lạnh băng đảo qua, trường thương đâm tới phía sau Hung nô vương, bị Lưu Nguyệt một đao khảm thành hai nửa.

Xoay người rơi xuống đất, chủy thủ nhiễm đầy huyết sắc, đặt vững vàng trên cổ Hung nô vương, huyết sắc tí tách rơi xuống, bắn tung tóe khắp một mảnh vắng lặng như tờ.

Phía sau, hơn mười trường thương đã đâm đến phía sau lưng Lưu Nguyệt, gần như đụng tới thịt trên lưng nàng, nhưng không ai có dũng khí làm bậy, tất cả quân binh Hung nô cung xkhoong dám di chuyển nữa.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Vài cái lên xuống, Lưu Nguyệt đã mở được một đường máu, phóng về phía vương trướng của Hung nô vương đang đứng sừng sững.Hỏa hồng diệu kim, chớp mắt rồi tới.Trước vương trướng màu vàng của Hung nô vương, vài tên hộ vệ ngay lập tức liền tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng trường thương trong tay đâm về phía Lưu Nguyệt đang phi tới.Thượng trung hạ, thế tới ba phần, bao vậy phía trên, dưới và giữa của Lưu Nguyệt.Trong lúc đó, Hung nô vương ngồi trên vương trướng màu vàng kia, cũng biến sắc, bàn tay nhanh chóng chụp về phía Bắc Mục vương bên cạnh, đồng thời, thân hình nhanh chóng lùi ra sau.Mau, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe.Đối mặt với mấy cây thương đang vây lấy mình, Lưu Nguyệt không những không tránh, trái lại điên cuồng vọt lên.Hai tay quỷ mị giơ ra, bắt lấy hai binh sĩ bên cạnh đang hướng tới, ném về phía trường thương phía trước.Máu tươi văng khắp nơi, mấy cây thương lập tức đâm trúng vào những người bị ném ra phía trước.Cơ hội trong nháy mắt, Lưu Nguyệt tung cước, một cướ đá trúng vào binh sĩ đang bị đâm phía trước, mượn lực lơ lửng trong không trung, lộn mèo một cái, vượt qua đỉnh đầu mọi người.Thị vệ bên người của Hung nô vương đang xông tới, lập tức giơ thương lên cao, liều mạng đâm về phía Lưu Nguyệt.Ở giữa không trung, trường thương dưới thân nhanh chóng đâm tới.Phía trước gần trong gang tấc chính là Hung nô vương.Giữa hai quân là một mảnh khẩn trương tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng đỏ rực kia, tâm mọi người cũng đều nhảy lên.Chủy thủ trong tay hướng về phía ngực, Lưu Nguyệt hoàn toàn không tránh trường thương đang đâm tới, không biết từ lúc nào đã đeo cái bao tay ngân bạch kia vào, ngược lại chặn ngang trường thương đang đâm tới.Cùng lúc mượn lực vọt tới trước, mũi nhọn lạnh băng đảo qua, trường thương đâm tới phía sau Hung nô vương, bị Lưu Nguyệt một đao khảm thành hai nửa.Xoay người rơi xuống đất, chủy thủ nhiễm đầy huyết sắc, đặt vững vàng trên cổ Hung nô vương, huyết sắc tí tách rơi xuống, bắn tung tóe khắp một mảnh vắng lặng như tờ.Phía sau, hơn mười trường thương đã đâm đến phía sau lưng Lưu Nguyệt, gần như đụng tới thịt trên lưng nàng, nhưng không ai có dũng khí làm bậy, tất cả quân binh Hung nô cung xkhoong dám di chuyển nữa.

Chương 461: Bắc Mục phong vương 6