Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 467: Bắc Mục phong vương 12
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Tiêu thái hậu cũng nhíu nhíu mày, dịu dàng nói với Bắc Mục vương năm tuổi: “Vương, xưng hô với ân nhân, người có thể…”“Thái hậu, thánh chỉ của bản vương.” tiêu thái hậu còn chưa nói xong, Bắc Mục vương năm tuổi chạy một mạch đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hai ba bước nhào vào trong lòng Lưu Nguyệt, cừa chìa tay đưa cho Tiêu thái hậu một thánh chỉ.Tiêu thái hậu nghe vậy hơi dừng lại một chút, nhìn Lưu Nguyệt, mở ra.Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy tiểu gia hỏa từ khi được nàng cứu, vẫn luôn luôn quấn quít lấy nàng Bắc Mục vương Da Luật Hồng.“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, Mộ Dung Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao như núi, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong làm Vương nghĩa tỷ, ban cho danh hào Trung Nghĩa vương, khâm tứ.”Vài từ ngắn gọn, rất ngắn, nhưng lại khiến mọi người trong trướng chấn kinh.Phong vương?Ho khan một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhếch khóe mắt nhìn về Lưu Nguyệt đứng phía trước, Bắc Mục phong vương? Có lầm hay không, Bắc Mục vương đang làm trò đây mà.“Tỷ tỷ.” Nghe Tiêu thái hậu đọc xong nội dung thánh chỉ, Da Luật Hồng thật cao hứng chui vào trong lòng Lưu Nguyệt, đôi tay bám chặt cổ Lưu Nguyệt, vẻ mặt khiến người khác không thể không yêu mến.Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, không có sự gian nan vất vả của thảo nguyên, trái lại lại đẹp đẽ như búp bê, xinh đẹp cực kì.Cả trướng tĩnh lặng, chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không có điên cuồng đố kị, chỉ đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu.Tiêu thái hậu quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang ôm Da Luật Hồng, trong mắt không có sự kinh hoàng như lúc mới đi cứu về, không có sự bất lực, chỉ có một mảnh vui vẻ, chỉ có một mảnh an tâm, chỉ có một mảnh tuyệt đối tín nhiệm.Vương nhi của nàng yêu cầu nàng, Tiêu thái hậu hiểu rõ rồi.Lập tức lại giương mắt nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, chậm rãi nói: “Đại ân cần báo, đại tình cần đáp, Bắc Mục thành tâm đối đãi với Trung Nghĩa vương, ý Lưu Nguyệt như thế nào?”Một mảnh yên lặng, tất cả mọi người dời ánh mắt đến trên người Lưu Nguyệt, đợi câu trả lời của nàng.
Tiêu thái hậu cũng nhíu nhíu mày, dịu dàng nói với Bắc Mục vương năm tuổi: “Vương, xưng hô với ân nhân, người có thể…”
“Thái hậu, thánh chỉ của bản vương.” tiêu thái hậu còn chưa nói xong, Bắc Mục vương năm tuổi chạy một mạch đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hai ba bước nhào vào trong lòng Lưu Nguyệt, cừa chìa tay đưa cho Tiêu thái hậu một thánh chỉ.
Tiêu thái hậu nghe vậy hơi dừng lại một chút, nhìn Lưu Nguyệt, mở ra.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy tiểu gia hỏa từ khi được nàng cứu, vẫn luôn luôn quấn quít lấy nàng Bắc Mục vương Da Luật Hồng.
“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, Mộ Dung Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao như núi, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong làm Vương nghĩa tỷ, ban cho danh hào Trung Nghĩa vương, khâm tứ.”
Vài từ ngắn gọn, rất ngắn, nhưng lại khiến mọi người trong trướng chấn kinh.
Phong vương?
Ho khan một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhếch khóe mắt nhìn về Lưu Nguyệt đứng phía trước, Bắc Mục phong vương? Có lầm hay không, Bắc Mục vương đang làm trò đây mà.
“Tỷ tỷ.” Nghe Tiêu thái hậu đọc xong nội dung thánh chỉ, Da Luật Hồng thật cao hứng chui vào trong lòng Lưu Nguyệt, đôi tay bám chặt cổ Lưu Nguyệt, vẻ mặt khiến người khác không thể không yêu mến.
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, không có sự gian nan vất vả của thảo nguyên, trái lại lại đẹp đẽ như búp bê, xinh đẹp cực kì.
Cả trướng tĩnh lặng, chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không có điên cuồng đố kị, chỉ đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu.
Tiêu thái hậu quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang ôm Da Luật Hồng, trong mắt không có sự kinh hoàng như lúc mới đi cứu về, không có sự bất lực, chỉ có một mảnh vui vẻ, chỉ có một mảnh an tâm, chỉ có một mảnh tuyệt đối tín nhiệm.
Vương nhi của nàng yêu cầu nàng, Tiêu thái hậu hiểu rõ rồi.
Lập tức lại giương mắt nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, chậm rãi nói: “Đại ân cần báo, đại tình cần đáp, Bắc Mục thành tâm đối đãi với Trung Nghĩa vương, ý Lưu Nguyệt như thế nào?”
Một mảnh yên lặng, tất cả mọi người dời ánh mắt đến trên người Lưu Nguyệt, đợi câu trả lời của nàng.
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Tiêu thái hậu cũng nhíu nhíu mày, dịu dàng nói với Bắc Mục vương năm tuổi: “Vương, xưng hô với ân nhân, người có thể…”“Thái hậu, thánh chỉ của bản vương.” tiêu thái hậu còn chưa nói xong, Bắc Mục vương năm tuổi chạy một mạch đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hai ba bước nhào vào trong lòng Lưu Nguyệt, cừa chìa tay đưa cho Tiêu thái hậu một thánh chỉ.Tiêu thái hậu nghe vậy hơi dừng lại một chút, nhìn Lưu Nguyệt, mở ra.Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy tiểu gia hỏa từ khi được nàng cứu, vẫn luôn luôn quấn quít lấy nàng Bắc Mục vương Da Luật Hồng.“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, Mộ Dung Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao như núi, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong làm Vương nghĩa tỷ, ban cho danh hào Trung Nghĩa vương, khâm tứ.”Vài từ ngắn gọn, rất ngắn, nhưng lại khiến mọi người trong trướng chấn kinh.Phong vương?Ho khan một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhếch khóe mắt nhìn về Lưu Nguyệt đứng phía trước, Bắc Mục phong vương? Có lầm hay không, Bắc Mục vương đang làm trò đây mà.“Tỷ tỷ.” Nghe Tiêu thái hậu đọc xong nội dung thánh chỉ, Da Luật Hồng thật cao hứng chui vào trong lòng Lưu Nguyệt, đôi tay bám chặt cổ Lưu Nguyệt, vẻ mặt khiến người khác không thể không yêu mến.Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, không có sự gian nan vất vả của thảo nguyên, trái lại lại đẹp đẽ như búp bê, xinh đẹp cực kì.Cả trướng tĩnh lặng, chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không có điên cuồng đố kị, chỉ đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu.Tiêu thái hậu quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang ôm Da Luật Hồng, trong mắt không có sự kinh hoàng như lúc mới đi cứu về, không có sự bất lực, chỉ có một mảnh vui vẻ, chỉ có một mảnh an tâm, chỉ có một mảnh tuyệt đối tín nhiệm.Vương nhi của nàng yêu cầu nàng, Tiêu thái hậu hiểu rõ rồi.Lập tức lại giương mắt nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, chậm rãi nói: “Đại ân cần báo, đại tình cần đáp, Bắc Mục thành tâm đối đãi với Trung Nghĩa vương, ý Lưu Nguyệt như thế nào?”Một mảnh yên lặng, tất cả mọi người dời ánh mắt đến trên người Lưu Nguyệt, đợi câu trả lời của nàng.