Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 478: Quốc tế đàm phán 11

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Từ lúc nàng quyết định đi vào thảo nguyên, nàng cũng đã tìm hiểu về mọi thứ trên thảo nguyên, chỉ cần muốn thì đều có thể biết.Huống chi, mấy nước này, thế lực chưa từng va chạm nhau, nàng tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.Thủ tướng thế kỷ hai mươi mốt, tổng thống, quốc vương giành giật, gia tộc hắc ám cấu xé cũng không hề ít, nàng nhìn thấy rất nhiều, cho nên gây khó dễ có chừng mực, nắm chắc tiêu chuẩn, cách thức tranh đoạt nào là thích hợp nhất, cái loại chính xác này không thể nói suông.Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt kiêu ngạo nói như vậy, cười thâm trầm, gảy gảy ngón tay nói: “Ta tính toán, phải đếm tới mấy, một, hai, ba… mười lăm….”” Trung Nghĩa vương, Trung Nghĩa vương, đợi đã, đợi đã.” Vừa đếm đến mười lăm, Khố Tạp Mộc từ trong kim trướng của Tiêu thái hậu vọt ra.Lưu Nguyệt nghe thấy nhưng không dừng bước, cả người lạnh lẽo như trước, vẫn tiếp tục tiến bước.Khố Tạp Mộc ở đằng sau nhanh chóng chạy đến, không chút hiềm nghi duỗi tay bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, cười vạn phần sùng bái và nịnh hót nói: “Chúng ta đều là người thô thiển, không hiểu mấy thứ sâu xa như thế, ngươi không nên tức giận nha, đến đến, thái hậu mời ngươi vào bàn bạc tiếp, ngươi nói rất có lý, rất có lý.”Vừa lặp đi lặp lại một câu “rất có lý”, dường như chỉ cần vậy là có thể biểu đạt sự hưng phấn và sùng bái của hắn.Vừa cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, túm Lưu Nguyệt vào trong lều vải, hệt như một con trâu hoang dã.Lưu Nguyệt thấy vậy ánh mắt trở nên nhiêm túc, cổ tay đột nhiên thoát khỏi kềm kẹp của hắn như một con rắn, Khố Tạp Mộc dùng sức quá lớn, nhất thời liên tiếp lao về phía trước vài bước.Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, hai tay chắp sau lưng, bất động tại chỗ.” Cao thủ chính là cao thủ, Trung Nghĩa vương, chúng ta là người trên thảo nguyên, từ trước đến nay ngay thẳng, có oán thì nói, nhìn không thuận mắt thì đánh, cảm thấy chúng ta không hòa hợp, vậy đánh một trận, cũng không có vấn đề gì, không nên tức giận, đó không phải phong cách của thảo nguyên chúng ta.”Cách đó không xa, Tiêu thái hậu xôc kim trướng lên, Tiêu thái hậu và thân vương Da Luật Cực còn cả Da Luật Hồng và Lê Khoát đi ra, Da Luật Cực xa xa lớn tiếng nói.

Từ lúc nàng quyết định đi vào thảo nguyên, nàng cũng đã tìm hiểu về mọi thứ trên thảo nguyên, chỉ cần muốn thì đều có thể biết.

Huống chi, mấy nước này, thế lực chưa từng va chạm nhau, nàng tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.

Thủ tướng thế kỷ hai mươi mốt, tổng thống, quốc vương giành giật, gia tộc hắc ám cấu xé cũng không hề ít, nàng nhìn thấy rất nhiều, cho nên gây khó dễ có chừng mực, nắm chắc tiêu chuẩn, cách thức tranh đoạt nào là thích hợp nhất, cái loại chính xác này không thể nói suông.

Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt kiêu ngạo nói như vậy, cười thâm trầm, gảy gảy ngón tay nói: “Ta tính toán, phải đếm tới mấy, một, hai, ba… mười lăm….”

” Trung Nghĩa vương, Trung Nghĩa vương, đợi đã, đợi đã.” Vừa đếm đến mười lăm, Khố Tạp Mộc từ trong kim trướng của Tiêu thái hậu vọt ra.

Lưu Nguyệt nghe thấy nhưng không dừng bước, cả người lạnh lẽo như trước, vẫn tiếp tục tiến bước.

Khố Tạp Mộc ở đằng sau nhanh chóng chạy đến, không chút hiềm nghi duỗi tay bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, cười vạn phần sùng bái và nịnh hót nói: “Chúng ta đều là người thô thiển, không hiểu mấy thứ sâu xa như thế, ngươi không nên tức giận nha, đến đến, thái hậu mời ngươi vào bàn bạc tiếp, ngươi nói rất có lý, rất có lý.”

Vừa lặp đi lặp lại một câu “rất có lý”, dường như chỉ cần vậy là có thể biểu đạt sự hưng phấn và sùng bái của hắn.

Vừa cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, túm Lưu Nguyệt vào trong lều vải, hệt như một con trâu hoang dã.

Lưu Nguyệt thấy vậy ánh mắt trở nên nhiêm túc, cổ tay đột nhiên thoát khỏi kềm kẹp của hắn như một con rắn, Khố Tạp Mộc dùng sức quá lớn, nhất thời liên tiếp lao về phía trước vài bước.

Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, hai tay chắp sau lưng, bất động tại chỗ.

” Cao thủ chính là cao thủ, Trung Nghĩa vương, chúng ta là người trên thảo nguyên, từ trước đến nay ngay thẳng, có oán thì nói, nhìn không thuận mắt thì đánh, cảm thấy chúng ta không hòa hợp, vậy đánh một trận, cũng không có vấn đề gì, không nên tức giận, đó không phải phong cách của thảo nguyên chúng ta.”

Cách đó không xa, Tiêu thái hậu xôc kim trướng lên, Tiêu thái hậu và thân vương Da Luật Cực còn cả Da Luật Hồng và Lê Khoát đi ra, Da Luật Cực xa xa lớn tiếng nói.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Từ lúc nàng quyết định đi vào thảo nguyên, nàng cũng đã tìm hiểu về mọi thứ trên thảo nguyên, chỉ cần muốn thì đều có thể biết.Huống chi, mấy nước này, thế lực chưa từng va chạm nhau, nàng tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.Thủ tướng thế kỷ hai mươi mốt, tổng thống, quốc vương giành giật, gia tộc hắc ám cấu xé cũng không hề ít, nàng nhìn thấy rất nhiều, cho nên gây khó dễ có chừng mực, nắm chắc tiêu chuẩn, cách thức tranh đoạt nào là thích hợp nhất, cái loại chính xác này không thể nói suông.Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt kiêu ngạo nói như vậy, cười thâm trầm, gảy gảy ngón tay nói: “Ta tính toán, phải đếm tới mấy, một, hai, ba… mười lăm….”” Trung Nghĩa vương, Trung Nghĩa vương, đợi đã, đợi đã.” Vừa đếm đến mười lăm, Khố Tạp Mộc từ trong kim trướng của Tiêu thái hậu vọt ra.Lưu Nguyệt nghe thấy nhưng không dừng bước, cả người lạnh lẽo như trước, vẫn tiếp tục tiến bước.Khố Tạp Mộc ở đằng sau nhanh chóng chạy đến, không chút hiềm nghi duỗi tay bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, cười vạn phần sùng bái và nịnh hót nói: “Chúng ta đều là người thô thiển, không hiểu mấy thứ sâu xa như thế, ngươi không nên tức giận nha, đến đến, thái hậu mời ngươi vào bàn bạc tiếp, ngươi nói rất có lý, rất có lý.”Vừa lặp đi lặp lại một câu “rất có lý”, dường như chỉ cần vậy là có thể biểu đạt sự hưng phấn và sùng bái của hắn.Vừa cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, túm Lưu Nguyệt vào trong lều vải, hệt như một con trâu hoang dã.Lưu Nguyệt thấy vậy ánh mắt trở nên nhiêm túc, cổ tay đột nhiên thoát khỏi kềm kẹp của hắn như một con rắn, Khố Tạp Mộc dùng sức quá lớn, nhất thời liên tiếp lao về phía trước vài bước.Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, hai tay chắp sau lưng, bất động tại chỗ.” Cao thủ chính là cao thủ, Trung Nghĩa vương, chúng ta là người trên thảo nguyên, từ trước đến nay ngay thẳng, có oán thì nói, nhìn không thuận mắt thì đánh, cảm thấy chúng ta không hòa hợp, vậy đánh một trận, cũng không có vấn đề gì, không nên tức giận, đó không phải phong cách của thảo nguyên chúng ta.”Cách đó không xa, Tiêu thái hậu xôc kim trướng lên, Tiêu thái hậu và thân vương Da Luật Cực còn cả Da Luật Hồng và Lê Khoát đi ra, Da Luật Cực xa xa lớn tiếng nói.

Chương 478: Quốc tế đàm phán 11