Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 492: Gậy ông đập lưng ông 10
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Không tiếng động , ra oai phủ đầu, không tiếng động, thị uy ngầm.Mà Lưu Nguyệt vẫn duy trì vẻ tươi cười đạm mạc, coi như căn bản không chú ý đến đòn phủ đầu kia, vẫn tỏ ra bình thường, ôn nhuận.Mười bảy thế lực, trong khoảng khắc, toàn bộ đến đông đủ.Không đợi Lưu Nguyệt, chủ nhân khai yến, Hàn Phi cùng đám người cũng đã tự ý khai tiệc, huyên náo đùa giỡn, hàn huyên ầm ầm, không thèm nhìn đến Lưu Nguyệt là chủ nhân nơi này.Khố Tạp Mộc nhìn một màn kia, máu cơ hồ đều muốn phun ra, tưởng tượng xem, hắn thân là đệ nhất đại tướng Bắc Mục, uy nghi hiển hách, hôm nay cư nhiên bị một đám thổ cẩu như thế coi rẻ, quả thực làm hắn vô cùng tức giận.“Lui xuống.” Lưu Nguyệt thấy vậy không nhiều lời, liền lệnh Khố Tạp Mộc lui xuống dưới, Khố Tạp Mộc này tính cách vô cùng nóng nảy.Chờ Khố Tạp Mộc tâm không cam lòng không nguyện đi xuống xong, Lưu Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người, mỉm cười đi vào bãi cỏ của chủ tọa.“Ta nói này cô nương xinh đẹp, ngài đã mời chúng ta, chúng ta cũng đến đây, ngài chỉ chiêu đãi đơn giản vậy sao, ngay cả điểm ca múa xướng khúc đều không có, Bắc Mục Trung Nghĩa vương nghèo kiết hủ lậu đến cái dạng này sao?”Ngồi đối diện Hàn Phi, là Tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, thế lực cũng đứng hàng thứ ba, ánh mắt dâm tà nhìn Lưu Nguyệt, thần tình khinh bỉ.“Không chuẩn bị ca múa, thành chủ đại nhân của chúng ta ơi, hay là ngài tự mình vì chúng ta xướng một khúc, vũ một chút đi, chúng ta cũng không chấp nhặt đâu, mọi người nói có đúng không?” Thủ lĩnh Đột Quyết – Thác Bỉ Mộc cười lớn nói.“Đúng, thành chủ lên đi, thành chủ lên đi. . . . . .” Lời đề nghị này lập tức khiến cho chúng thế lực hoan hô, một đám cười nghiêng ngả, mắt đầy ý vị.Mới ngồi trên chủ vị (ghế chủ tiệc), Lưu Nguyệt nghe tiếng, cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười cười nói: “Hôm nay, mọi người nể tình đến, là vinh hạnh của Lưu Nguyệt ta, nếu mọi người muốn nghe, được, ta đây liền vì mọi người tấu lên một khúc.”Nói xong, phía sau lập tức có người đệ lên một chiếc dao cầm, nhìn qua hình như là sớm có chuẩn bị từ trước.Sắc mặt ôn nhuận, không mừng không giận, nhìn không ra cảm xúc.Đầu ngón tay ở trên mặt cầm khẩy khẩy, một khúc vui ca lập tức tràn ra khắp nơi, bay múa lẩn quẩn quanh yến hội ở bãi cỏ Hán Lan
Không tiếng động , ra oai phủ đầu, không tiếng động, thị uy ngầm.
Mà Lưu Nguyệt vẫn duy trì vẻ tươi cười đạm mạc, coi như căn bản không chú ý đến đòn phủ đầu kia, vẫn tỏ ra bình thường, ôn nhuận.
Mười bảy thế lực, trong khoảng khắc, toàn bộ đến đông đủ.
Không đợi Lưu Nguyệt, chủ nhân khai yến, Hàn Phi cùng đám người cũng đã tự ý khai tiệc, huyên náo đùa giỡn, hàn huyên ầm ầm, không thèm nhìn đến Lưu Nguyệt là chủ nhân nơi này.
Khố Tạp Mộc nhìn một màn kia, máu cơ hồ đều muốn phun ra, tưởng tượng xem, hắn thân là đệ nhất đại tướng Bắc Mục, uy nghi hiển hách, hôm nay cư nhiên bị một đám thổ cẩu như thế coi rẻ, quả thực làm hắn vô cùng tức giận.
“Lui xuống.” Lưu Nguyệt thấy vậy không nhiều lời, liền lệnh Khố Tạp Mộc lui xuống dưới, Khố Tạp Mộc này tính cách vô cùng nóng nảy.
Chờ Khố Tạp Mộc tâm không cam lòng không nguyện đi xuống xong, Lưu Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người, mỉm cười đi vào bãi cỏ của chủ tọa.
“Ta nói này cô nương xinh đẹp, ngài đã mời chúng ta, chúng ta cũng đến đây, ngài chỉ chiêu đãi đơn giản vậy sao, ngay cả điểm ca múa xướng khúc đều không có, Bắc Mục Trung Nghĩa vương nghèo kiết hủ lậu đến cái dạng này sao?”
Ngồi đối diện Hàn Phi, là Tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, thế lực cũng đứng hàng thứ ba, ánh mắt dâm tà nhìn Lưu Nguyệt, thần tình khinh bỉ.
“Không chuẩn bị ca múa, thành chủ đại nhân của chúng ta ơi, hay là ngài tự mình vì chúng ta xướng một khúc, vũ một chút đi, chúng ta cũng không chấp nhặt đâu, mọi người nói có đúng không?” Thủ lĩnh Đột Quyết – Thác Bỉ Mộc cười lớn nói.
“Đúng, thành chủ lên đi, thành chủ lên đi. . . . . .” Lời đề nghị này lập tức khiến cho chúng thế lực hoan hô, một đám cười nghiêng ngả, mắt đầy ý vị.
Mới ngồi trên chủ vị (ghế chủ tiệc), Lưu Nguyệt nghe tiếng, cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười cười nói: “Hôm nay, mọi người nể tình đến, là vinh hạnh của Lưu Nguyệt ta, nếu mọi người muốn nghe, được, ta đây liền vì mọi người tấu lên một khúc.”
Nói xong, phía sau lập tức có người đệ lên một chiếc dao cầm, nhìn qua hình như là sớm có chuẩn bị từ trước.
Sắc mặt ôn nhuận, không mừng không giận, nhìn không ra cảm xúc.
Đầu ngón tay ở trên mặt cầm khẩy khẩy, một khúc vui ca lập tức tràn ra khắp nơi, bay múa lẩn quẩn quanh yến hội ở bãi cỏ Hán Lan
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Không tiếng động , ra oai phủ đầu, không tiếng động, thị uy ngầm.Mà Lưu Nguyệt vẫn duy trì vẻ tươi cười đạm mạc, coi như căn bản không chú ý đến đòn phủ đầu kia, vẫn tỏ ra bình thường, ôn nhuận.Mười bảy thế lực, trong khoảng khắc, toàn bộ đến đông đủ.Không đợi Lưu Nguyệt, chủ nhân khai yến, Hàn Phi cùng đám người cũng đã tự ý khai tiệc, huyên náo đùa giỡn, hàn huyên ầm ầm, không thèm nhìn đến Lưu Nguyệt là chủ nhân nơi này.Khố Tạp Mộc nhìn một màn kia, máu cơ hồ đều muốn phun ra, tưởng tượng xem, hắn thân là đệ nhất đại tướng Bắc Mục, uy nghi hiển hách, hôm nay cư nhiên bị một đám thổ cẩu như thế coi rẻ, quả thực làm hắn vô cùng tức giận.“Lui xuống.” Lưu Nguyệt thấy vậy không nhiều lời, liền lệnh Khố Tạp Mộc lui xuống dưới, Khố Tạp Mộc này tính cách vô cùng nóng nảy.Chờ Khố Tạp Mộc tâm không cam lòng không nguyện đi xuống xong, Lưu Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người, mỉm cười đi vào bãi cỏ của chủ tọa.“Ta nói này cô nương xinh đẹp, ngài đã mời chúng ta, chúng ta cũng đến đây, ngài chỉ chiêu đãi đơn giản vậy sao, ngay cả điểm ca múa xướng khúc đều không có, Bắc Mục Trung Nghĩa vương nghèo kiết hủ lậu đến cái dạng này sao?”Ngồi đối diện Hàn Phi, là Tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, thế lực cũng đứng hàng thứ ba, ánh mắt dâm tà nhìn Lưu Nguyệt, thần tình khinh bỉ.“Không chuẩn bị ca múa, thành chủ đại nhân của chúng ta ơi, hay là ngài tự mình vì chúng ta xướng một khúc, vũ một chút đi, chúng ta cũng không chấp nhặt đâu, mọi người nói có đúng không?” Thủ lĩnh Đột Quyết – Thác Bỉ Mộc cười lớn nói.“Đúng, thành chủ lên đi, thành chủ lên đi. . . . . .” Lời đề nghị này lập tức khiến cho chúng thế lực hoan hô, một đám cười nghiêng ngả, mắt đầy ý vị.Mới ngồi trên chủ vị (ghế chủ tiệc), Lưu Nguyệt nghe tiếng, cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười cười nói: “Hôm nay, mọi người nể tình đến, là vinh hạnh của Lưu Nguyệt ta, nếu mọi người muốn nghe, được, ta đây liền vì mọi người tấu lên một khúc.”Nói xong, phía sau lập tức có người đệ lên một chiếc dao cầm, nhìn qua hình như là sớm có chuẩn bị từ trước.Sắc mặt ôn nhuận, không mừng không giận, nhìn không ra cảm xúc.Đầu ngón tay ở trên mặt cầm khẩy khẩy, một khúc vui ca lập tức tràn ra khắp nơi, bay múa lẩn quẩn quanh yến hội ở bãi cỏ Hán Lan