Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 500: Giết gà dọa khỉ 6

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Đột nhiên đều nói với Lưu Nguyệt: “Miễn là ngươi nói được thì làm được, sau này mười thành sẽ do ngươi định đoạt, nếu như ngươi làm không được, một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây.”” Được.” Lưu Nguyệt vung tay lên, nhanh nhẹn dứt khoát.Bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ tay vang lên.Hán tử thảo nguyên coi trọng nhất lời hứa, một lời đã nói, giá đáng ngàn vàng.Ngay lập tức, hòa theo tộc trưởng Đột Quyết cùng tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, các thế lực khác cũng tiến lên, vỗ tay vì lời thề.“Còn Bạch Mộc Tộc?” Vỗ tay làm thề xong, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc nhìn Hàn Phi vẫn quỳ như cũ bất động, hơi nhíu nhíu mày nói.Còn chưa nói xong, Âu Dương Vu Phi đã ném một khúc xương đi, phá bỏ huyệt đạo bị phong bế của Hàn Phi.Đong đưa thân thể một chút, Hàn Phi vẻ mặt hưng phấn và đau khổ cùng hòa vào nhau, cho thấy lúc này tâm tình hắn đúng là vừa khổ vừa vui.” Chỉ cần thật sự có thể mang đến cho mười thành đường sống, Bạch Mộc Tộc ta dù có chết sạch cũng đáng.” Hàn Phi cắn chặt răng, còn chưa cử động thân thể, lời chấp nhận đau thấu tim gan cũng đã ra khỏi miệng.Lưu Nguyệt nghe vậy, cười cười đi về phía trước, đỡ Hàn Phi dậy, cười cười nói: “Ta chẳng qua chỉ đốt ở ngoài thành một chút cây cỏ thấp, làm gì liên quan đến Bạch Mộc Tộc?”Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt Hàn Phi mở to mắt, kích động ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt nói: “Bạch Mộc Tộc ta vẫn hoàn hảo? Ngươi một người cũng không giết?”Lưu Nguyệt nghe vậy nhất thời cười to: “Đối với tộc nhân của ta, chưa bao giờ hạ sát thủ.” Dứt lời vung tay lên, mệnh lệnh lập tức truyền ra ngoài.Binh sĩ vây quanh bãi cỏ, lập tức buông cung nhường đường.“Không có việc gì nữa…” Vừa mở ra, lập tức có người mang đeo đội quân nhỏ tiến vào, ngoài Nhị đương gia Bạch Mộc Tộc Hàn Lân thì còn ai vào đây nữa.Hàn Phi nhìn thấy Hàn Lâu, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc, rồi sau đó, Hàn Phi đột nhiên cười ha hả, hung hăng vỗ vào bả vai Lưu Nguyệt nói: “Được, được, Hàn Phi tâm phục khẩu phục, sau này chỉ cần người Trung Nguyên các ngươi nói một câu, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”” Ha ha, ta cần chính là lời này của ngươi.” Lưu Nguyệt tuyệt không khách sáo.” Thẳng thắn, thẳng thắn….”

Đột nhiên đều nói với Lưu Nguyệt: “Miễn là ngươi nói được thì làm được, sau này mười thành sẽ do ngươi định đoạt, nếu như ngươi làm không được, một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây.”

” Được.” Lưu Nguyệt vung tay lên, nhanh nhẹn dứt khoát.

Bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ tay vang lên.

Hán tử thảo nguyên coi trọng nhất lời hứa, một lời đã nói, giá đáng ngàn vàng.

Ngay lập tức, hòa theo tộc trưởng Đột Quyết cùng tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, các thế lực khác cũng tiến lên, vỗ tay vì lời thề.

“Còn Bạch Mộc Tộc?” Vỗ tay làm thề xong, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc nhìn Hàn Phi vẫn quỳ như cũ bất động, hơi nhíu nhíu mày nói.

Còn chưa nói xong, Âu Dương Vu Phi đã ném một khúc xương đi, phá bỏ huyệt đạo bị phong bế của Hàn Phi.

Đong đưa thân thể một chút, Hàn Phi vẻ mặt hưng phấn và đau khổ cùng hòa vào nhau, cho thấy lúc này tâm tình hắn đúng là vừa khổ vừa vui.

” Chỉ cần thật sự có thể mang đến cho mười thành đường sống, Bạch Mộc Tộc ta dù có chết sạch cũng đáng.” Hàn Phi cắn chặt răng, còn chưa cử động thân thể, lời chấp nhận đau thấu tim gan cũng đã ra khỏi miệng.

Lưu Nguyệt nghe vậy, cười cười đi về phía trước, đỡ Hàn Phi dậy, cười cười nói: “Ta chẳng qua chỉ đốt ở ngoài thành một chút cây cỏ thấp, làm gì liên quan đến Bạch Mộc Tộc?”

Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt Hàn Phi mở to mắt, kích động ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt nói: “Bạch Mộc Tộc ta vẫn hoàn hảo? Ngươi một người cũng không giết?”

Lưu Nguyệt nghe vậy nhất thời cười to: “Đối với tộc nhân của ta, chưa bao giờ hạ sát thủ.” Dứt lời vung tay lên, mệnh lệnh lập tức truyền ra ngoài.

Binh sĩ vây quanh bãi cỏ, lập tức buông cung nhường đường.

“Không có việc gì nữa…” Vừa mở ra, lập tức có người mang đeo đội quân nhỏ tiến vào, ngoài Nhị đương gia Bạch Mộc Tộc Hàn Lân thì còn ai vào đây nữa.

Hàn Phi nhìn thấy Hàn Lâu, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc, rồi sau đó, Hàn Phi đột nhiên cười ha hả, hung hăng vỗ vào bả vai Lưu Nguyệt nói: “Được, được, Hàn Phi tâm phục khẩu phục, sau này chỉ cần người Trung Nguyên các ngươi nói một câu, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”

” Ha ha, ta cần chính là lời này của ngươi.” Lưu Nguyệt tuyệt không khách sáo.

” Thẳng thắn, thẳng thắn….”

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Đột nhiên đều nói với Lưu Nguyệt: “Miễn là ngươi nói được thì làm được, sau này mười thành sẽ do ngươi định đoạt, nếu như ngươi làm không được, một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây.”” Được.” Lưu Nguyệt vung tay lên, nhanh nhẹn dứt khoát.Bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ tay vang lên.Hán tử thảo nguyên coi trọng nhất lời hứa, một lời đã nói, giá đáng ngàn vàng.Ngay lập tức, hòa theo tộc trưởng Đột Quyết cùng tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, các thế lực khác cũng tiến lên, vỗ tay vì lời thề.“Còn Bạch Mộc Tộc?” Vỗ tay làm thề xong, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc nhìn Hàn Phi vẫn quỳ như cũ bất động, hơi nhíu nhíu mày nói.Còn chưa nói xong, Âu Dương Vu Phi đã ném một khúc xương đi, phá bỏ huyệt đạo bị phong bế của Hàn Phi.Đong đưa thân thể một chút, Hàn Phi vẻ mặt hưng phấn và đau khổ cùng hòa vào nhau, cho thấy lúc này tâm tình hắn đúng là vừa khổ vừa vui.” Chỉ cần thật sự có thể mang đến cho mười thành đường sống, Bạch Mộc Tộc ta dù có chết sạch cũng đáng.” Hàn Phi cắn chặt răng, còn chưa cử động thân thể, lời chấp nhận đau thấu tim gan cũng đã ra khỏi miệng.Lưu Nguyệt nghe vậy, cười cười đi về phía trước, đỡ Hàn Phi dậy, cười cười nói: “Ta chẳng qua chỉ đốt ở ngoài thành một chút cây cỏ thấp, làm gì liên quan đến Bạch Mộc Tộc?”Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt Hàn Phi mở to mắt, kích động ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt nói: “Bạch Mộc Tộc ta vẫn hoàn hảo? Ngươi một người cũng không giết?”Lưu Nguyệt nghe vậy nhất thời cười to: “Đối với tộc nhân của ta, chưa bao giờ hạ sát thủ.” Dứt lời vung tay lên, mệnh lệnh lập tức truyền ra ngoài.Binh sĩ vây quanh bãi cỏ, lập tức buông cung nhường đường.“Không có việc gì nữa…” Vừa mở ra, lập tức có người mang đeo đội quân nhỏ tiến vào, ngoài Nhị đương gia Bạch Mộc Tộc Hàn Lân thì còn ai vào đây nữa.Hàn Phi nhìn thấy Hàn Lâu, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc, rồi sau đó, Hàn Phi đột nhiên cười ha hả, hung hăng vỗ vào bả vai Lưu Nguyệt nói: “Được, được, Hàn Phi tâm phục khẩu phục, sau này chỉ cần người Trung Nguyên các ngươi nói một câu, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”” Ha ha, ta cần chính là lời này của ngươi.” Lưu Nguyệt tuyệt không khách sáo.” Thẳng thắn, thẳng thắn….”

Chương 500: Giết gà dọa khỉ 6