Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 544: Đau cùng thổ lộ 2

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt b*n r* bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: “Không có việc gì là tốt rồi.”Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.Không có việc gì là tốt rồi.Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : “Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm.”Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.“Nàng nói cái gì, lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.“Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. “Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.Nàng và hắn không quen? Không quen?Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.Đầu ngón tay v**t v* trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.“Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.

Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .

Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.

Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .

Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt b*n r* bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.

Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.

Không có việc gì là tốt rồi.

Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.

Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.

Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : “Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm.”

Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.

Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.

“Nàng nói cái gì, lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .

Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.

“Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. “Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.

Nàng và hắn không quen? Không quen?

Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.

Đầu ngón tay v**t v* trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.

Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.

“Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt b*n r* bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: “Không có việc gì là tốt rồi.”Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.Không có việc gì là tốt rồi.Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : “Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm.”Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.“Nàng nói cái gì, lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.“Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. “Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.Nàng và hắn không quen? Không quen?Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.Đầu ngón tay v**t v* trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.“Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.

Chương 544: Đau cùng thổ lộ 2