Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 552: Đau cùng thổ lộ 10

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi.”Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.“Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?” Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.“Không, đương nhiên không phải.” Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: “Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết.”Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.“Hảo, ta đã nhận biết.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: “Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực.”Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: “Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận”.Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.

Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.

Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi.”

Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.

Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.

“Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?” Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.

“Không, đương nhiên không phải.” Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: “Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết.”

Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.

“Hảo, ta đã nhận biết.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.

Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: “Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực.”

Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.

Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.

Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: “Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận”.

Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi.”Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.“Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?” Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.“Không, đương nhiên không phải.” Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: “Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết.”Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.“Hảo, ta đã nhận biết.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: “Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực.”Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: “Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận”.Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.

Chương 552: Đau cùng thổ lộ 10