Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 556: Nhiếp chính nữ vương 2

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?”Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ.”Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: “Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về.”Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra.”Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về.”Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: “Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?”Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.Nghe nhỏi, nhanh chóng nói: “Trung Nghĩa Vương, mau trở lại, việc này chúng ta sẽ nói trên đường đi, đi mau, nếu chậm…”Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó.Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, vẫn có rất nhiều điều muốn giải thích với chàng.Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi.”Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau.”Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.

Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.

Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?”

Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ.

Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.

Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.

Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: “Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về.

Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra.

Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về.

Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: “Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?”

Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.

Nghe nhỏi, nhanh chóng nói: “Trung Nghĩa Vương, mau trở lại, việc này chúng ta sẽ nói trên đường đi, đi mau, nếu chậm…”

Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.

Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.

Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó.

Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, vẫn có rất nhiều điều muốn giải thích với chàng.

Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi.

Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau.

Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?”Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ.”Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: “Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về.”Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra.”Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về.”Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: “Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?”Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.Nghe nhỏi, nhanh chóng nói: “Trung Nghĩa Vương, mau trở lại, việc này chúng ta sẽ nói trên đường đi, đi mau, nếu chậm…”Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó.Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, vẫn có rất nhiều điều muốn giải thích với chàng.Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi.”Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau.”Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.

Chương 556: Nhiếp chính nữ vương 2