Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 558: Nhiếp chính nữ vương 4

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.” Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị.”Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết ba người bọn hắn.Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.Oán giận chán ghét.Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.” Tránh ra cho ta.” Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.Vương Vương, cần gì, cần gì.” Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.” Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy.”

Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.

Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.

Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.

Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.

Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.

” Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị.”

Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.

Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết ba người bọn hắn.

Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.

Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.

Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.

Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.

Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.

Oán giận chán ghét.

Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.

Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.

Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.

” Tránh ra cho ta.” Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.

Vương Vương, cần gì, cần gì.” Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.

” Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy.”

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.” Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị.”Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết ba người bọn hắn.Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.Oán giận chán ghét.Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.” Tránh ra cho ta.” Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.Vương Vương, cần gì, cần gì.” Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.” Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy.”

Chương 558: Nhiếp chính nữ vương 4