Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…
Chương 617: Lật thuyền trong mương 13
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Cửa sắt đóng lại, bên trong một mảnh yên tĩnh.Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất hiện một tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ sẽ hỏa thiêu nàng.Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng không có.Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, không phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.Tính toán tình huống của nàng trong lời nói lúc nãy của bọn họ, một khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt không để ý đến máu trên cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, không thể thất bại.Hình thất trống vắng, một loại tĩnh lặng làm người ta hít thở không thông.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.Tiếng bước chân một người vang lên rõ ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất rõ ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.“Tiểu mỹ nhân không được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, thật rất đáng tiếc.” Lời nói hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười d*m đ*ng rồi đi lên: “Tiểu mỹ nhân không cần giả bộ ngủ, ta sẽ không cởi bỏ bất cứ thứ gì trên người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không đem sinh mạng ra đùa giỡn”.Nhiếp chính Vương Bắc Mục, đã nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ”. Lời nói dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc đã tiến lên.
Cửa sắt đóng lại, bên trong một mảnh yên tĩnh.
Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất hiện một tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ sẽ hỏa thiêu nàng.
Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng không có.
Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, không phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.
Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.
Tính toán tình huống của nàng trong lời nói lúc nãy của bọn họ, một khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.
Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt không để ý đến máu trên cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, không thể thất bại.
Hình thất trống vắng, một loại tĩnh lặng làm người ta hít thở không thông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.
Tiếng bước chân một người vang lên rõ ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất rõ ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.
Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.
“Tiểu mỹ nhân không được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, thật rất đáng tiếc.” Lời nói hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.
Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười d*m đ*ng rồi đi lên: “Tiểu mỹ nhân không cần giả bộ ngủ, ta sẽ không cởi bỏ bất cứ thứ gì trên người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không đem sinh mạng ra đùa giỡn”.
Nhiếp chính Vương Bắc Mục, đã nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ”. Lời nói dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc đã tiến lên.
Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Cửa sắt đóng lại, bên trong một mảnh yên tĩnh.Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất hiện một tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ sẽ hỏa thiêu nàng.Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng không có.Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, không phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.Tính toán tình huống của nàng trong lời nói lúc nãy của bọn họ, một khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt không để ý đến máu trên cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, không thể thất bại.Hình thất trống vắng, một loại tĩnh lặng làm người ta hít thở không thông.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.Tiếng bước chân một người vang lên rõ ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất rõ ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.“Tiểu mỹ nhân không được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, thật rất đáng tiếc.” Lời nói hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười d*m đ*ng rồi đi lên: “Tiểu mỹ nhân không cần giả bộ ngủ, ta sẽ không cởi bỏ bất cứ thứ gì trên người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không đem sinh mạng ra đùa giỡn”.Nhiếp chính Vương Bắc Mục, đã nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ”. Lời nói dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc đã tiến lên.