Tác giả:

Tôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên…

Chương 15: Lá thư thứ mười hai

Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 11 năm 2011Thân gửi Jake D.,Cậu thế nào rồi? Có khỏe không? Gia đình ra sao? Chuyện tình cảm thế nào?Cái cảm giác được những cậu chàng khác giới để ý, cuối cùng tớ cũng hiểu. Ban đầu tớ cũng cảm thấy tự hào và thích thú. Nhưng sau dần những cảm giác đó bị thay thế bằng sự khó chịu và cảm giác bị làm phiền. Họ đeo bám tớ đến căng tin, đến cửa lớp, rồi đến tận thư viện sau gìơ học. Thậm chí có người còn đuổi theo tớ đến tận nhà làm tớ súyt đâm vào một chiếc ô tô. Ngoài ra bởi vì tớ không phải dạng nổi tiếng mà cũng chẳng phải dạng chìm, thế nên đương nhiên khó mà tránh khỏi vài ánh nhìn xét nét khó chịu.Có điều, nhớ không nào, tại sao tớ lại phải bận tâm cơ chứ!Ôi chúa ơi!Tớ thật sự không hiểu? Không hiểu nổi Jake D ạ! Tại sao chứ? Tớ đã làm đủ mọi cách. Giả dụ như vùi đầu vào công việc, nghĩ về tương lai. Tớ thậm chí còn thử hẹn hò với hai trong số những anh chàng đang theo đuổi mình (một việc làm lố bịch nhất từ trước đến gìơ! Và tất nhiên họ cũng lố bịch y như vậy) Tuy nhiên tất cả những việc đó chẳng thể nào, không thể nào làm cho hình ảnh, khuôn mặt, giọng nói của cậu biến mất!Tại sao? Tại sao hả Jake D. ơi?Tớ sẽ thử nói chuyện về vấn đề này với mẹ.Cậu thật biết cách làm cuộc sống của tớ khó khăn, ngày một khó khăn...- Colleen -

Paris, ngày XX tháng 11 năm 2011

Thân gửi Jake D.,

Cậu thế nào rồi? Có khỏe không? Gia đình ra sao? Chuyện tình cảm thế nào?

Cái cảm giác được những cậu chàng khác giới để ý, cuối cùng tớ cũng hiểu. Ban đầu tớ cũng cảm thấy tự hào và thích thú. Nhưng sau dần những cảm giác đó bị thay thế bằng sự khó chịu và cảm giác bị làm phiền. Họ đeo bám tớ đến căng tin, đến cửa lớp, rồi đến tận thư viện sau gìơ học. Thậm chí có người còn đuổi theo tớ đến tận nhà làm tớ súyt đâm vào một chiếc ô tô. Ngoài ra bởi vì tớ không phải dạng nổi tiếng mà cũng chẳng phải dạng chìm, thế nên đương nhiên khó mà tránh khỏi vài ánh nhìn xét nét khó chịu.

Có điều, nhớ không nào, tại sao tớ lại phải bận tâm cơ chứ!

Ôi chúa ơi!

Tớ thật sự không hiểu? Không hiểu nổi Jake D ạ! Tại sao chứ? Tớ đã làm đủ mọi cách. Giả dụ như vùi đầu vào công việc, nghĩ về tương lai. Tớ thậm chí còn thử hẹn hò với hai trong số những anh chàng đang theo đuổi mình (một việc làm lố bịch nhất từ trước đến gìơ! Và tất nhiên họ cũng lố bịch y như vậy) Tuy nhiên tất cả những việc đó chẳng thể nào, không thể nào làm cho hình ảnh, khuôn mặt, giọng nói của cậu biến mất!

Tại sao? Tại sao hả Jake D. ơi?

Tớ sẽ thử nói chuyện về vấn đề này với mẹ.

Cậu thật biết cách làm cuộc sống của tớ khó khăn, ngày một khó khăn...

- Colleen -

Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 11 năm 2011Thân gửi Jake D.,Cậu thế nào rồi? Có khỏe không? Gia đình ra sao? Chuyện tình cảm thế nào?Cái cảm giác được những cậu chàng khác giới để ý, cuối cùng tớ cũng hiểu. Ban đầu tớ cũng cảm thấy tự hào và thích thú. Nhưng sau dần những cảm giác đó bị thay thế bằng sự khó chịu và cảm giác bị làm phiền. Họ đeo bám tớ đến căng tin, đến cửa lớp, rồi đến tận thư viện sau gìơ học. Thậm chí có người còn đuổi theo tớ đến tận nhà làm tớ súyt đâm vào một chiếc ô tô. Ngoài ra bởi vì tớ không phải dạng nổi tiếng mà cũng chẳng phải dạng chìm, thế nên đương nhiên khó mà tránh khỏi vài ánh nhìn xét nét khó chịu.Có điều, nhớ không nào, tại sao tớ lại phải bận tâm cơ chứ!Ôi chúa ơi!Tớ thật sự không hiểu? Không hiểu nổi Jake D ạ! Tại sao chứ? Tớ đã làm đủ mọi cách. Giả dụ như vùi đầu vào công việc, nghĩ về tương lai. Tớ thậm chí còn thử hẹn hò với hai trong số những anh chàng đang theo đuổi mình (một việc làm lố bịch nhất từ trước đến gìơ! Và tất nhiên họ cũng lố bịch y như vậy) Tuy nhiên tất cả những việc đó chẳng thể nào, không thể nào làm cho hình ảnh, khuôn mặt, giọng nói của cậu biến mất!Tại sao? Tại sao hả Jake D. ơi?Tớ sẽ thử nói chuyện về vấn đề này với mẹ.Cậu thật biết cách làm cuộc sống của tớ khó khăn, ngày một khó khăn...- Colleen -

Chương 15: Lá thư thứ mười hai