Tác giả:

Tôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên…

Chương 21: Lá thư thứ mười tám

Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 11 năm 2014Thân gửi Jake D.,Nếu có gặp lại, Jake D, haha tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cậu lướt thẳng qua tớ đâu. Bởi vì chính tớ còn không nhận ra bản thân mình.Tớ ở đây, Paris bây giờ, quả thật khác với tớ ở đó, Chicago ngày nào. Đứng trước gương, tớ của tuổi hai mươi mốt quá xa lạ so với tớ của tuổi mười hai.Từ một thời còn bốc đồng, quá khép kín, bị kỳ thị gièm pha đủ điều, quá nhỏ bé trong cái thế giới quá rộng lớn, luôn cố gắng tạo ra một vỏ bọc nào đó... Lúc nào cũng bị nhấn chìm trong những cảm xúc tăm tối. Cho đến ngày trở nên năng động, cởi mở hơn, suy nghĩ chín chắn, được tôn trọng, chẳng còn cần chiếc mũ len luôn kéo sụp xuống để che giấu khuôn mặt...Đó là cả một quá trình dài. Trải qua biết bao nhiêu xúc cảm, đi qua biết bao nhiêu con đường... Tiếp thu những bài học mà chỉ có trường đời mới là ngôi trường uy tín nhất.Nhưng cậu biết không, kể từ ngày đầu tiên gặp cậu, dấu chân vô hình của cậu đồng hành trên mỗi chặng đường của tớ. Như là từng cơn gió nhẹ. Vô hình. Nhưng không thể thiếu trong cuộc sống con người. Khiến ta thoải mái. Xoa dịu đi cái nóng bức. Rồi cũng có khi se lạnh đến tê tái. Cùng là gió, nhưng lại cho nếm trải đa dạng các loại cảm giác đến vậy.Cũng như cùng là cậu, nhưng lại đem đến cho tớ vô vàn các trạng thái cảm xúc khác nhau.Lâu dần cũng trở thành gió. Không thể thiếu trong cuộc sống của tớ.Cậu xuất hiện, làm lật tung cuộc sống của tớ. Cho tớ biết cảm giác thích một người. Cho tớ biết cảm giác mất đi một người bạn thân. Cho tớ biết cảm giác có hẳn một hội anti-fan. Cho tớ biết thế nào là ghen... Cho trái tim luôn đóng chặt của tớ hé mở. Là do tớ để cậu bước vào. Rồi cậu biến mất, tiếp tục đảo lộn cuộc sống của tớ. Tớ hiểu được cảm giác trống trải. Tớ hiểu được sợ mất đi một điều gì đó là thế nào. Tớ hiểu được cần phải thích nghi với cuộc sồng và đối diện với nó như thế nào. Tớ hiểu được nhớ một người bạn khác giới là ra sao. Tớ hiểu được muốn giữ được điều gì đó thì phải làm gì...Jake D. ạ. Người ta nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất trong cuộc đời. Còn đối với tớ, thời gian chính là câu trả lời chính xác nhất cho những câu hỏi của cuộc đời.Đúng là thời gian có làm phai mờ đi những tổn thương mà tớ từng có. Nhưng quan trọng hơn cả, thời gian khắc sâu đậm thêm hình ảnh của cậu trong tớ Jake D. à.Và may mắn làm sao, nó đã tôi luyện cho tớ một dũng khí, ở một chừng mực nào đó. Đủ, chỉ vừa đủ để tớ có thể nói 'Tớ nhớ cậu nhiều lắm!' và 'Tớ thích cậu nhiều lắm!'- Colleen -T/b: Tớ nhớ cậu nhiều lắm! Và tớ thích cậu nhiều lắm. Hãy lắng nghe thời gian.

Paris, ngày XX tháng 11 năm 2014

Thân gửi Jake D.,

Nếu có gặp lại, Jake D, haha tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cậu lướt thẳng qua tớ đâu. Bởi vì chính tớ còn không nhận ra bản thân mình.

Tớ ở đây, Paris bây giờ, quả thật khác với tớ ở đó, Chicago ngày nào. Đứng trước gương, tớ của tuổi hai mươi mốt quá xa lạ so với tớ của tuổi mười hai.

Từ một thời còn bốc đồng, quá khép kín, bị kỳ thị gièm pha đủ điều, quá nhỏ bé trong cái thế giới quá rộng lớn, luôn cố gắng tạo ra một vỏ bọc nào đó... Lúc nào cũng bị nhấn chìm trong những cảm xúc tăm tối. Cho đến ngày trở nên năng động, cởi mở hơn, suy nghĩ chín chắn, được tôn trọng, chẳng còn cần chiếc mũ len luôn kéo sụp xuống để che giấu khuôn mặt...

Đó là cả một quá trình dài. Trải qua biết bao nhiêu xúc cảm, đi qua biết bao nhiêu con đường... Tiếp thu những bài học mà chỉ có trường đời mới là ngôi trường uy tín nhất.

Nhưng cậu biết không, kể từ ngày đầu tiên gặp cậu, dấu chân vô hình của cậu đồng hành trên mỗi chặng đường của tớ. Như là từng cơn gió nhẹ. Vô hình. Nhưng không thể thiếu trong cuộc sống con người. Khiến ta thoải mái. Xoa dịu đi cái nóng bức. Rồi cũng có khi se lạnh đến tê tái. Cùng là gió, nhưng lại cho nếm trải đa dạng các loại cảm giác đến vậy.

Cũng như cùng là cậu, nhưng lại đem đến cho tớ vô vàn các trạng thái cảm xúc khác nhau.

Lâu dần cũng trở thành gió. Không thể thiếu trong cuộc sống của tớ.

Cậu xuất hiện, làm lật tung cuộc sống của tớ. Cho tớ biết cảm giác thích một người. Cho tớ biết cảm giác mất đi một người bạn thân. Cho tớ biết cảm giác có hẳn một hội anti-fan. Cho tớ biết thế nào là ghen... Cho trái tim luôn đóng chặt của tớ hé mở. Là do tớ để cậu bước vào. Rồi cậu biến mất, tiếp tục đảo lộn cuộc sống của tớ. Tớ hiểu được cảm giác trống trải. Tớ hiểu được sợ mất đi một điều gì đó là thế nào. Tớ hiểu được cần phải thích nghi với cuộc sồng và đối diện với nó như thế nào. Tớ hiểu được nhớ một người bạn khác giới là ra sao. Tớ hiểu được muốn giữ được điều gì đó thì phải làm gì...

Jake D. ạ. Người ta nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất trong cuộc đời. Còn đối với tớ, thời gian chính là câu trả lời chính xác nhất cho những câu hỏi của cuộc đời.

Đúng là thời gian có làm phai mờ đi những tổn thương mà tớ từng có. Nhưng quan trọng hơn cả, thời gian khắc sâu đậm thêm hình ảnh của cậu trong tớ Jake D. à.

Và may mắn làm sao, nó đã tôi luyện cho tớ một dũng khí, ở một chừng mực nào đó. Đủ, chỉ vừa đủ để tớ có thể nói 'Tớ nhớ cậu nhiều lắm!' và 'Tớ thích cậu nhiều lắm!'

- Colleen -

T/b: Tớ nhớ cậu nhiều lắm! Và tớ thích cậu nhiều lắm. Hãy lắng nghe thời gian.

Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 11 năm 2014Thân gửi Jake D.,Nếu có gặp lại, Jake D, haha tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cậu lướt thẳng qua tớ đâu. Bởi vì chính tớ còn không nhận ra bản thân mình.Tớ ở đây, Paris bây giờ, quả thật khác với tớ ở đó, Chicago ngày nào. Đứng trước gương, tớ của tuổi hai mươi mốt quá xa lạ so với tớ của tuổi mười hai.Từ một thời còn bốc đồng, quá khép kín, bị kỳ thị gièm pha đủ điều, quá nhỏ bé trong cái thế giới quá rộng lớn, luôn cố gắng tạo ra một vỏ bọc nào đó... Lúc nào cũng bị nhấn chìm trong những cảm xúc tăm tối. Cho đến ngày trở nên năng động, cởi mở hơn, suy nghĩ chín chắn, được tôn trọng, chẳng còn cần chiếc mũ len luôn kéo sụp xuống để che giấu khuôn mặt...Đó là cả một quá trình dài. Trải qua biết bao nhiêu xúc cảm, đi qua biết bao nhiêu con đường... Tiếp thu những bài học mà chỉ có trường đời mới là ngôi trường uy tín nhất.Nhưng cậu biết không, kể từ ngày đầu tiên gặp cậu, dấu chân vô hình của cậu đồng hành trên mỗi chặng đường của tớ. Như là từng cơn gió nhẹ. Vô hình. Nhưng không thể thiếu trong cuộc sống con người. Khiến ta thoải mái. Xoa dịu đi cái nóng bức. Rồi cũng có khi se lạnh đến tê tái. Cùng là gió, nhưng lại cho nếm trải đa dạng các loại cảm giác đến vậy.Cũng như cùng là cậu, nhưng lại đem đến cho tớ vô vàn các trạng thái cảm xúc khác nhau.Lâu dần cũng trở thành gió. Không thể thiếu trong cuộc sống của tớ.Cậu xuất hiện, làm lật tung cuộc sống của tớ. Cho tớ biết cảm giác thích một người. Cho tớ biết cảm giác mất đi một người bạn thân. Cho tớ biết cảm giác có hẳn một hội anti-fan. Cho tớ biết thế nào là ghen... Cho trái tim luôn đóng chặt của tớ hé mở. Là do tớ để cậu bước vào. Rồi cậu biến mất, tiếp tục đảo lộn cuộc sống của tớ. Tớ hiểu được cảm giác trống trải. Tớ hiểu được sợ mất đi một điều gì đó là thế nào. Tớ hiểu được cần phải thích nghi với cuộc sồng và đối diện với nó như thế nào. Tớ hiểu được nhớ một người bạn khác giới là ra sao. Tớ hiểu được muốn giữ được điều gì đó thì phải làm gì...Jake D. ạ. Người ta nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất trong cuộc đời. Còn đối với tớ, thời gian chính là câu trả lời chính xác nhất cho những câu hỏi của cuộc đời.Đúng là thời gian có làm phai mờ đi những tổn thương mà tớ từng có. Nhưng quan trọng hơn cả, thời gian khắc sâu đậm thêm hình ảnh của cậu trong tớ Jake D. à.Và may mắn làm sao, nó đã tôi luyện cho tớ một dũng khí, ở một chừng mực nào đó. Đủ, chỉ vừa đủ để tớ có thể nói 'Tớ nhớ cậu nhiều lắm!' và 'Tớ thích cậu nhiều lắm!'- Colleen -T/b: Tớ nhớ cậu nhiều lắm! Và tớ thích cậu nhiều lắm. Hãy lắng nghe thời gian.

Chương 21: Lá thư thứ mười tám