Đào Trang là một thôn làng nho nhỏ, thế nhưng thôn này…..lại rất đông người, đằng đông của thôn dựa vào núi Hổ Khiếu, tại đầu đông đó có một biệt viện. Biệt viện này chính là của Bạch phủ trong kinh thành, một tháng trước, nhị công tử Bạch gia Bạch Lâm Uyên đã cho xây dựng nó ở đấy để tĩnh dưỡng. Mặc dù y chỉ mới đến ở ba ngày, nhưng toàn bộ trên dưới Đào Trang đều truyền khắp, Bạch công tử chính là mỹ nam tử đỉnh đỉnh xinh đẹp. Này thì khuôn mặt tuấn tú, này thì dáng người cao cao, lại còn mái tóc dài đen nhánh, thêm một đôi mắt đa tình nữa a! Càng không phải bàn đến gia thế, chính là một thế gia công tử, thỉnh thoảng còn gãy cầm , lại đôi lúc trang nhã viết chữ , còn biết chơi cờ, cả người như toát lên một cỗ tiên khí, vừa nhìn qua liền biết cùng người trong thôn không giống nhau. Hôm nay, Bạch công tử như thần tiên kia đang ở sân sau họa tranh, một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc đen dài được tùy ý buộc lên, ánh nắng sáng sớm ngày hè xuyên qua những ngọn cây chiếu rọi trên người y,…
Chương 3
Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!Tác giả: Tả Nhị NươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị GiớiĐào Trang là một thôn làng nho nhỏ, thế nhưng thôn này…..lại rất đông người, đằng đông của thôn dựa vào núi Hổ Khiếu, tại đầu đông đó có một biệt viện. Biệt viện này chính là của Bạch phủ trong kinh thành, một tháng trước, nhị công tử Bạch gia Bạch Lâm Uyên đã cho xây dựng nó ở đấy để tĩnh dưỡng. Mặc dù y chỉ mới đến ở ba ngày, nhưng toàn bộ trên dưới Đào Trang đều truyền khắp, Bạch công tử chính là mỹ nam tử đỉnh đỉnh xinh đẹp. Này thì khuôn mặt tuấn tú, này thì dáng người cao cao, lại còn mái tóc dài đen nhánh, thêm một đôi mắt đa tình nữa a! Càng không phải bàn đến gia thế, chính là một thế gia công tử, thỉnh thoảng còn gãy cầm , lại đôi lúc trang nhã viết chữ , còn biết chơi cờ, cả người như toát lên một cỗ tiên khí, vừa nhìn qua liền biết cùng người trong thôn không giống nhau. Hôm nay, Bạch công tử như thần tiên kia đang ở sân sau họa tranh, một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc đen dài được tùy ý buộc lên, ánh nắng sáng sớm ngày hè xuyên qua những ngọn cây chiếu rọi trên người y,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Lâm Uyên không có thư đồng bên cạnh, chỉ có thể tự mình mài mực, trải giấy, một mặt cầm bút, một mặt hỏi: “Không biết Đại Vương làm mất vật gì?”Sơn Đại Vương từ đầu đến cuối chính là bắt chéo chân ngồi một bên lắc lư, nghe xong lời này sắc mặt có chút thay đổi, một lát ấp úng nói: “……. Màu trắng.”“Quần áo?”“Không thiếu.”“Trâm cài tóc?”“Nho nhỏ.”“….. Chẳng lẽ là tăm?”“Câm miệng!” Sơn Đại Vương thẹn quá hóa giận: “Là răng của ta!” (răng sữa của mèo con ) )Bạch Lâm Uyên nghe vậy thì kinh ngạc, không tự chủ mà nhìn về phía miệng hắn.Sơn Đại Vương che lấy miệng mình, mạnh mẽ trừng y: “Răng của bản vương rất chắc khỏe! Là răng sữa của ta!” (ta đã bảo mà ) )Chờ Bạch Lâm Uyên viết xong, Sơn Đại Vương gọi quân sư tới: “Xem xem hắn viết có đúng ý ta không.”Quân sư cũng vô cùng anh tuấn, chỉ là hai con mắt nhỏ bé của hắn cứ không ngừng đảo quanh, đem cả khuôn mặt hắn nổi lên có chút nham hiểm. Hắn tiếp nhận giấy lên nhìn qua một lần,lại đem cặp mặt nhỏ bé của mình liếc Bạch Lâm Uyên một chút, nói: “Đại Vương, hắn chính là viết theo đúng ý ngài.” (đờ mờ, Đại Vương éo biết chữ :v :v)Sơn Đại Vương thỏa mãn gật đầu, đem giấy giao cho thủ hạ một thân hắc y bên cạnh, phân phó nói: “Đem cái này đưa đến Bạch phủ.”Sư huynh Lục Hồng Vũ của đại thiếu gia Bạch phủ mấy ngày nay chính là đang làm khách quý ở phủ.Trong hậu hoa viên, đại thiếu gia Bạch Lâm Lan ngồi ở bên hồ, đem sư huynh đặt lên trên đầu gối, từ phía sau vòng tay ôm trọn lấy cả người hắn, môi không ngừng m*n tr*n từ cổ lên thái dương.Lục Hồng Vũ bị y ôm gắt gao, bất an uốn éo người, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay đang luồng vào y phục của hắn mà quấy rầy, “Lâm Lan…….Buông tay……Ban ngày……..”Bạch Lâm Lan cắn cắn vành tai hắn, đầu óc đều bị d*c v*ng trong người che mờ: “Xuỵt……. Sư huynh, ngoan ngoãn nào….. Ôi chao, ai, ôi da!”Một con ô nha (quạ) từ trên trời bay qua, thả gì đó lên đầu Bạch đại thiếu gia.Lục Hồng Vũ vội vã quay đầu lại kiểm tra, thì thấy trên đầu đệ đệ có một cuộn giấy đã hơi nhăn.Hai người vội vàng mở cuộc giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết:Lâm Lan huynh, thấy chữ như gặp người. Đệ đã tìm được hiền thê, một tháng sau sẽ cùng nhau hồi phủ cùng huynh gặp lại. Lâm Uyên.” (ừ rồi để xem đứa nào mới là thê :3 :3, quân sư bán đứng mèo con
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Lâm Uyên không có thư đồng bên cạnh, chỉ có thể tự mình mài mực, trải giấy, một mặt cầm bút, một mặt hỏi: “Không biết Đại Vương làm mất vật gì?”
Sơn Đại Vương từ đầu đến cuối chính là bắt chéo chân ngồi một bên lắc lư, nghe xong lời này sắc mặt có chút thay đổi, một lát ấp úng nói: “……. Màu trắng.”
“Quần áo?”
“Không thiếu.”
“Trâm cài tóc?”
“Nho nhỏ.”
“….. Chẳng lẽ là tăm?”
“Câm miệng!” Sơn Đại Vương thẹn quá hóa giận: “Là răng của ta!” (răng sữa của mèo con
) )
Bạch Lâm Uyên nghe vậy thì kinh ngạc, không tự chủ mà nhìn về phía miệng hắn.
Sơn Đại Vương che lấy miệng mình, mạnh mẽ trừng y: “Răng của bản vương rất chắc khỏe! Là răng sữa của ta!” (ta đã bảo mà
) )
Chờ Bạch Lâm Uyên viết xong, Sơn Đại Vương gọi quân sư tới: “Xem xem hắn viết có đúng ý ta không.”
Quân sư cũng vô cùng anh tuấn, chỉ là hai con mắt nhỏ bé của hắn cứ không ngừng đảo quanh, đem cả khuôn mặt hắn nổi lên có chút nham hiểm. Hắn tiếp nhận giấy lên nhìn qua một lần,lại đem cặp mặt nhỏ bé của mình liếc Bạch Lâm Uyên một chút, nói: “Đại Vương, hắn chính là viết theo đúng ý ngài.” (đờ mờ, Đại Vương éo biết chữ :v :v)
Sơn Đại Vương thỏa mãn gật đầu, đem giấy giao cho thủ hạ một thân hắc y bên cạnh, phân phó nói: “Đem cái này đưa đến Bạch phủ.”
Sư huynh Lục Hồng Vũ của đại thiếu gia Bạch phủ mấy ngày nay chính là đang làm khách quý ở phủ.
Trong hậu hoa viên, đại thiếu gia Bạch Lâm Lan ngồi ở bên hồ, đem sư huynh đặt lên trên đầu gối, từ phía sau vòng tay ôm trọn lấy cả người hắn, môi không ngừng m*n tr*n từ cổ lên thái dương.
Lục Hồng Vũ bị y ôm gắt gao, bất an uốn éo người, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay đang luồng vào y phục của hắn mà quấy rầy, “Lâm Lan…….Buông tay……Ban ngày……..”
Bạch Lâm Lan cắn cắn vành tai hắn, đầu óc đều bị d*c v*ng trong người che mờ: “Xuỵt……. Sư huynh, ngoan ngoãn nào….. Ôi chao, ai, ôi da!”
Một con ô nha (quạ) từ trên trời bay qua, thả gì đó lên đầu Bạch đại thiếu gia.
Lục Hồng Vũ vội vã quay đầu lại kiểm tra, thì thấy trên đầu đệ đệ có một cuộn giấy đã hơi nhăn.
Hai người vội vàng mở cuộc giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết:
Lâm Lan huynh, thấy chữ như gặp người. Đệ đã tìm được hiền thê, một tháng sau sẽ cùng nhau hồi phủ cùng huynh gặp lại. Lâm Uyên.” (ừ rồi để xem đứa nào mới là thê :3 :3, quân sư bán đứng mèo con
Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!Tác giả: Tả Nhị NươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị GiớiĐào Trang là một thôn làng nho nhỏ, thế nhưng thôn này…..lại rất đông người, đằng đông của thôn dựa vào núi Hổ Khiếu, tại đầu đông đó có một biệt viện. Biệt viện này chính là của Bạch phủ trong kinh thành, một tháng trước, nhị công tử Bạch gia Bạch Lâm Uyên đã cho xây dựng nó ở đấy để tĩnh dưỡng. Mặc dù y chỉ mới đến ở ba ngày, nhưng toàn bộ trên dưới Đào Trang đều truyền khắp, Bạch công tử chính là mỹ nam tử đỉnh đỉnh xinh đẹp. Này thì khuôn mặt tuấn tú, này thì dáng người cao cao, lại còn mái tóc dài đen nhánh, thêm một đôi mắt đa tình nữa a! Càng không phải bàn đến gia thế, chính là một thế gia công tử, thỉnh thoảng còn gãy cầm , lại đôi lúc trang nhã viết chữ , còn biết chơi cờ, cả người như toát lên một cỗ tiên khí, vừa nhìn qua liền biết cùng người trong thôn không giống nhau. Hôm nay, Bạch công tử như thần tiên kia đang ở sân sau họa tranh, một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc đen dài được tùy ý buộc lên, ánh nắng sáng sớm ngày hè xuyên qua những ngọn cây chiếu rọi trên người y,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Lâm Uyên không có thư đồng bên cạnh, chỉ có thể tự mình mài mực, trải giấy, một mặt cầm bút, một mặt hỏi: “Không biết Đại Vương làm mất vật gì?”Sơn Đại Vương từ đầu đến cuối chính là bắt chéo chân ngồi một bên lắc lư, nghe xong lời này sắc mặt có chút thay đổi, một lát ấp úng nói: “……. Màu trắng.”“Quần áo?”“Không thiếu.”“Trâm cài tóc?”“Nho nhỏ.”“….. Chẳng lẽ là tăm?”“Câm miệng!” Sơn Đại Vương thẹn quá hóa giận: “Là răng của ta!” (răng sữa của mèo con ) )Bạch Lâm Uyên nghe vậy thì kinh ngạc, không tự chủ mà nhìn về phía miệng hắn.Sơn Đại Vương che lấy miệng mình, mạnh mẽ trừng y: “Răng của bản vương rất chắc khỏe! Là răng sữa của ta!” (ta đã bảo mà ) )Chờ Bạch Lâm Uyên viết xong, Sơn Đại Vương gọi quân sư tới: “Xem xem hắn viết có đúng ý ta không.”Quân sư cũng vô cùng anh tuấn, chỉ là hai con mắt nhỏ bé của hắn cứ không ngừng đảo quanh, đem cả khuôn mặt hắn nổi lên có chút nham hiểm. Hắn tiếp nhận giấy lên nhìn qua một lần,lại đem cặp mặt nhỏ bé của mình liếc Bạch Lâm Uyên một chút, nói: “Đại Vương, hắn chính là viết theo đúng ý ngài.” (đờ mờ, Đại Vương éo biết chữ :v :v)Sơn Đại Vương thỏa mãn gật đầu, đem giấy giao cho thủ hạ một thân hắc y bên cạnh, phân phó nói: “Đem cái này đưa đến Bạch phủ.”Sư huynh Lục Hồng Vũ của đại thiếu gia Bạch phủ mấy ngày nay chính là đang làm khách quý ở phủ.Trong hậu hoa viên, đại thiếu gia Bạch Lâm Lan ngồi ở bên hồ, đem sư huynh đặt lên trên đầu gối, từ phía sau vòng tay ôm trọn lấy cả người hắn, môi không ngừng m*n tr*n từ cổ lên thái dương.Lục Hồng Vũ bị y ôm gắt gao, bất an uốn éo người, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay đang luồng vào y phục của hắn mà quấy rầy, “Lâm Lan…….Buông tay……Ban ngày……..”Bạch Lâm Lan cắn cắn vành tai hắn, đầu óc đều bị d*c v*ng trong người che mờ: “Xuỵt……. Sư huynh, ngoan ngoãn nào….. Ôi chao, ai, ôi da!”Một con ô nha (quạ) từ trên trời bay qua, thả gì đó lên đầu Bạch đại thiếu gia.Lục Hồng Vũ vội vã quay đầu lại kiểm tra, thì thấy trên đầu đệ đệ có một cuộn giấy đã hơi nhăn.Hai người vội vàng mở cuộc giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết:Lâm Lan huynh, thấy chữ như gặp người. Đệ đã tìm được hiền thê, một tháng sau sẽ cùng nhau hồi phủ cùng huynh gặp lại. Lâm Uyên.” (ừ rồi để xem đứa nào mới là thê :3 :3, quân sư bán đứng mèo con