Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…
Chương 25: Tây ma nữ - cánh cửa địa ngục
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Bịch”Cả ba người tụi nó phóng qua hàng rào bên ngoài rồi đáp xuống nền cỏ ở phía sân sau trụ sở. Một màu tối đen như mực. Hôm nay, trời không có trăng lẫn một ngôi sao soi xuống khiến không gian càng thêm u uất.Nó đưa tay nhấn vào cái nút trên tai nghe để liên lạc với Vi:“Xong chưa?”“Rồi…đã hack được hệ thống máy chủ và camera.” – Vi trả lời.“Tình hình thế nào?” – Nó hỏi.“Người của ta vẫn còn bị nhốt ở tầng hầm, có khoảng 20 tên đứng canh ở đó. Khu vực bên ngoài toà nhà có chừng 30 tên. Còn từ tầng một đến tầng sáu phân bố đều khoảng 50 tên. Riêng tầng bảy thì không biết vì camera ở đó đã bị vô hiệu hoá từ trước rồi.” – Vi thông báo.“Được…cứ tiếp tục theo dõi tất cả các camera. Nếu có gì bất thường thì cứ liên lạc.” – Nó nói rồi cùng Trang và Thảo Anh đi.Đúng như những gì mà Vi nói. Ở ngoài có tất cả 20 tên và tất cả đều bị Trang cho ngã lăn quay bởi châm mê. Cứ tiếp tục như vậy, đến mọi tầng lầu, Nó và Thảo Anh khẳng cần động tay động chân mà chỉ cần Trang sử dụng châm mê khiến bọn chúng ngất ngay tại chỗ.…Trong lúc đó, tại xe, Bảo Vi đang tìm cách kết nối lại với chiếc camera đã bị vô hiệu hoá từ trước ở tầng bảy. Nhỏ vò đầu bức tai. Trên màn hình vi tính đang truyền về tất cả các tính hiệu của camera tầng bảy. Toàn là một màu đen. Nhưng ngay góc phải màn hình vẫn còn một chấm đỏ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc camera không hề bị tắt đi mà chỉ là không thể truyền tín hiệu về. Nhưng lí do vì sao hình ảnh lại không thể truyền được thì Bảo Vi vẫn đang suy nghĩ.- Camera vẫn mở nhưng không thể truyền tín hiệu về…tại sao lại như thế được? Trừ khi…Nhưng đâu thể? Nếu tháo rơi các bộ phận của camera và ngắt đường dây truyền tín hiệu thì việc có thể lắp lại là bất khả thi. – Vi lẩm nhẩm.Nhỏ cau mày khó chịu. Bỏ qua phần hình ảnh, nhỏ bật chế độ cảm biến nhiệt ở camera lên để xác định số người ở tầng bảy. Cũng may là tên ngắt đường truyền tín hiệu cũng không cẩn thận lắm nên để quên dây cảm biến nhiệt.Hiện tại, trên màn hình hiện ra vô số những màu đỏ. Vi giật mình. Bẫy! Là cái bẫy! Phải thông báo liền cho nó và hai người kia, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.“Tao đây…” – Nó trả lời khi Vi liên lạc.“Hỏng…hỏng rồi! Tầng bảy là một cái bẫy. Bọn đấy đã phục kích sẵn trong đó rồi. Nếu cứ tiếp tục tiến vào trong đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Rút đi, mai hẵng kéo người tới, như vậy an toàn hơn!” – Vi giọng lo lắng.“Bọn chúng chơi thế à? Nhưng rốt cục thì trong đấy có tổng cộng bao nhiêu tên?” – Nó nắm chặt nắm đấm tay lại.“Không rõ…đường truyền tín hiệu bị ngắt rồi. Chỉ còn sử dụng được cảm biến nhiệt. Nhưng theo tao, ít nhất trong đó vẫn còn chừng gần 300 tên!” – Vi nói.“Gay thật. Châm của chị Jersey chỉ còn đủ sử dụng cho 50 tên nữa là cùng. Vậy số còn lại đành phải tự thân vận động thôi.” – Nó nhếch mép.“Nhưng tao lo tụi nó sẽ chơi xấu!” – Vi mím môi.“Không sao…bây giờ, tụi tao chuẩn bị tiến lên lầu bảy. Trong laptop, mày vào file của tao, trong đó tao có cài hai chiếc camera ẩn có thể quan sát tầng bảy được. Nhất định chúng chưa biết được đâu. Nếu mày thấy tụi tao cần trợ giúp thì hãy vào, còn không cứ ở yên trong xe.” – Nó nói rồi tắt luôn bộ đàm.…- Phù…nghe thấy hết rồi chứ? Lên đó nào! – Nó hít thở rồi nói. Trang và Thảo Anh bước theo sau nó. Liệu, chuyện gì sẽ xảy ra và có những gì chờ đợi cả ba sau cánh cửa bước vào tầng bảy? Liệu rằng cho dù đã biết trước đó là cái bẫy nhửng cả ba có thể an toàn? Và cuối cùng, mục đích thật sự và kẻ chủ mưu vụ tấn công này…là ai?
“Bịch”Cả ba người tụi nó phóng qua hàng rào bên ngoài rồi đáp xuống nền cỏ ở phía sân sau trụ sở. Một màu tối đen như mực. Hôm nay, trời không có trăng lẫn một ngôi sao soi xuống khiến không gian càng thêm u uất.Nó đưa tay nhấn vào cái nút trên tai nghe để liên lạc với Vi:“Xong chưa?”“Rồi…đã hack được hệ thống máy chủ và camera.” – Vi trả lời.“Tình hình thế nào?” – Nó hỏi.“Người của ta vẫn còn bị nhốt ở tầng hầm, có khoảng 20 tên đứng canh ở đó. Khu vực bên ngoài toà nhà có chừng 30 tên. Còn từ tầng một đến tầng sáu phân bố đều khoảng 50 tên. Riêng tầng bảy thì không biết vì camera ở đó đã bị vô hiệu hoá từ trước rồi.” – Vi thông báo.“Được…cứ tiếp tục theo dõi tất cả các camera. Nếu có gì bất thường thì cứ liên lạc.” – Nó nói rồi cùng Trang và Thảo Anh đi.Đúng như những gì mà Vi nói. Ở ngoài có tất cả 20 tên và tất cả đều bị Trang cho ngã lăn quay bởi châm mê. Cứ tiếp tục như vậy, đến mọi tầng lầu, Nó và Thảo Anh khẳng cần động tay động chân mà chỉ cần Trang sử dụng châm mê khiến bọn chúng ngất ngay tại chỗ.…Trong lúc đó, tại xe, Bảo Vi đang tìm cách kết nối lại với chiếc camera đã bị vô hiệu hoá từ trước ở tầng bảy. Nhỏ vò đầu bức tai. Trên màn hình vi tính đang truyền về tất cả các tính hiệu của camera tầng bảy. Toàn là một màu đen. Nhưng ngay góc phải màn hình vẫn còn một chấm đỏ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc camera không hề bị tắt đi mà chỉ là không thể truyền tín hiệu về. Nhưng lí do vì sao hình ảnh lại không thể truyền được thì Bảo Vi vẫn đang suy nghĩ.
- Camera vẫn mở nhưng không thể truyền tín hiệu về…tại sao lại như thế được? Trừ khi…Nhưng đâu thể? Nếu tháo rơi các bộ phận của camera và ngắt đường dây truyền tín hiệu thì việc có thể lắp lại là bất khả thi. – Vi lẩm nhẩm.Nhỏ cau mày khó chịu. Bỏ qua phần hình ảnh, nhỏ bật chế độ cảm biến nhiệt ở camera lên để xác định số người ở tầng bảy. Cũng may là tên ngắt đường truyền tín hiệu cũng không cẩn thận lắm nên để quên dây cảm biến nhiệt.Hiện tại, trên màn hình hiện ra vô số những màu đỏ. Vi giật mình. Bẫy! Là cái bẫy! Phải thông báo liền cho nó và hai người kia, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.“Tao đây…” – Nó trả lời khi Vi liên lạc.“Hỏng…hỏng rồi! Tầng bảy là một cái bẫy. Bọn đấy đã phục kích sẵn trong đó rồi. Nếu cứ tiếp tục tiến vào trong đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Rút đi, mai hẵng kéo người tới, như vậy an toàn hơn!” – Vi giọng lo lắng.“Bọn chúng chơi thế à? Nhưng rốt cục thì trong đấy có tổng cộng bao nhiêu tên?” – Nó nắm chặt nắm đấm tay lại.“Không rõ…đường truyền tín hiệu bị ngắt rồi. Chỉ còn sử dụng được cảm biến nhiệt. Nhưng theo tao, ít nhất trong đó vẫn còn chừng gần 300 tên!” – Vi nói.“Gay thật. Châm của chị Jersey chỉ còn đủ sử dụng cho 50 tên nữa là cùng. Vậy số còn lại đành phải tự thân vận động thôi.” – Nó nhếch mép.“Nhưng tao lo tụi nó sẽ chơi xấu!” – Vi mím môi.“Không sao…bây giờ, tụi tao chuẩn bị tiến lên lầu bảy. Trong laptop, mày vào file của tao, trong đó tao có cài hai chiếc camera ẩn có thể quan sát tầng bảy được. Nhất định chúng chưa biết được đâu. Nếu mày thấy tụi tao cần trợ giúp thì hãy vào, còn không cứ ở yên trong xe.” – Nó nói rồi tắt luôn bộ đàm.…
- Phù…nghe thấy hết rồi chứ? Lên đó nào! – Nó hít thở rồi nói. Trang và Thảo Anh bước theo sau nó. Liệu, chuyện gì sẽ xảy ra và có những gì chờ đợi cả ba sau cánh cửa bước vào tầng bảy? Liệu rằng cho dù đã biết trước đó là cái bẫy nhửng cả ba có thể an toàn? Và cuối cùng, mục đích thật sự và kẻ chủ mưu vụ tấn công này…là ai?
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Bịch”Cả ba người tụi nó phóng qua hàng rào bên ngoài rồi đáp xuống nền cỏ ở phía sân sau trụ sở. Một màu tối đen như mực. Hôm nay, trời không có trăng lẫn một ngôi sao soi xuống khiến không gian càng thêm u uất.Nó đưa tay nhấn vào cái nút trên tai nghe để liên lạc với Vi:“Xong chưa?”“Rồi…đã hack được hệ thống máy chủ và camera.” – Vi trả lời.“Tình hình thế nào?” – Nó hỏi.“Người của ta vẫn còn bị nhốt ở tầng hầm, có khoảng 20 tên đứng canh ở đó. Khu vực bên ngoài toà nhà có chừng 30 tên. Còn từ tầng một đến tầng sáu phân bố đều khoảng 50 tên. Riêng tầng bảy thì không biết vì camera ở đó đã bị vô hiệu hoá từ trước rồi.” – Vi thông báo.“Được…cứ tiếp tục theo dõi tất cả các camera. Nếu có gì bất thường thì cứ liên lạc.” – Nó nói rồi cùng Trang và Thảo Anh đi.Đúng như những gì mà Vi nói. Ở ngoài có tất cả 20 tên và tất cả đều bị Trang cho ngã lăn quay bởi châm mê. Cứ tiếp tục như vậy, đến mọi tầng lầu, Nó và Thảo Anh khẳng cần động tay động chân mà chỉ cần Trang sử dụng châm mê khiến bọn chúng ngất ngay tại chỗ.…Trong lúc đó, tại xe, Bảo Vi đang tìm cách kết nối lại với chiếc camera đã bị vô hiệu hoá từ trước ở tầng bảy. Nhỏ vò đầu bức tai. Trên màn hình vi tính đang truyền về tất cả các tính hiệu của camera tầng bảy. Toàn là một màu đen. Nhưng ngay góc phải màn hình vẫn còn một chấm đỏ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc camera không hề bị tắt đi mà chỉ là không thể truyền tín hiệu về. Nhưng lí do vì sao hình ảnh lại không thể truyền được thì Bảo Vi vẫn đang suy nghĩ.- Camera vẫn mở nhưng không thể truyền tín hiệu về…tại sao lại như thế được? Trừ khi…Nhưng đâu thể? Nếu tháo rơi các bộ phận của camera và ngắt đường dây truyền tín hiệu thì việc có thể lắp lại là bất khả thi. – Vi lẩm nhẩm.Nhỏ cau mày khó chịu. Bỏ qua phần hình ảnh, nhỏ bật chế độ cảm biến nhiệt ở camera lên để xác định số người ở tầng bảy. Cũng may là tên ngắt đường truyền tín hiệu cũng không cẩn thận lắm nên để quên dây cảm biến nhiệt.Hiện tại, trên màn hình hiện ra vô số những màu đỏ. Vi giật mình. Bẫy! Là cái bẫy! Phải thông báo liền cho nó và hai người kia, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.“Tao đây…” – Nó trả lời khi Vi liên lạc.“Hỏng…hỏng rồi! Tầng bảy là một cái bẫy. Bọn đấy đã phục kích sẵn trong đó rồi. Nếu cứ tiếp tục tiến vào trong đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Rút đi, mai hẵng kéo người tới, như vậy an toàn hơn!” – Vi giọng lo lắng.“Bọn chúng chơi thế à? Nhưng rốt cục thì trong đấy có tổng cộng bao nhiêu tên?” – Nó nắm chặt nắm đấm tay lại.“Không rõ…đường truyền tín hiệu bị ngắt rồi. Chỉ còn sử dụng được cảm biến nhiệt. Nhưng theo tao, ít nhất trong đó vẫn còn chừng gần 300 tên!” – Vi nói.“Gay thật. Châm của chị Jersey chỉ còn đủ sử dụng cho 50 tên nữa là cùng. Vậy số còn lại đành phải tự thân vận động thôi.” – Nó nhếch mép.“Nhưng tao lo tụi nó sẽ chơi xấu!” – Vi mím môi.“Không sao…bây giờ, tụi tao chuẩn bị tiến lên lầu bảy. Trong laptop, mày vào file của tao, trong đó tao có cài hai chiếc camera ẩn có thể quan sát tầng bảy được. Nhất định chúng chưa biết được đâu. Nếu mày thấy tụi tao cần trợ giúp thì hãy vào, còn không cứ ở yên trong xe.” – Nó nói rồi tắt luôn bộ đàm.…- Phù…nghe thấy hết rồi chứ? Lên đó nào! – Nó hít thở rồi nói. Trang và Thảo Anh bước theo sau nó. Liệu, chuyện gì sẽ xảy ra và có những gì chờ đợi cả ba sau cánh cửa bước vào tầng bảy? Liệu rằng cho dù đã biết trước đó là cái bẫy nhửng cả ba có thể an toàn? Và cuối cùng, mục đích thật sự và kẻ chủ mưu vụ tấn công này…là ai?