Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…
Chương 31: Chuẩn bị cuộc thi “the queen of kingdom”
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Cuộc điện thoại kết thúc. Nó quay lại cười tươi với mọi người:- Xong rồi. Chiều mai đồ sẽ tới. - Này…có chắc được không? Lỡ không đẹp thì sao? Còn về size nữa? Chắc gì vừa? – Hắn tỏ vẻ khó chịu.- Anh không cần lo. Đấy là chuyện của tôi! – Nó gằn từng chữ, mắt thì liếc xéo hắn.- Híc… - Hắn đưa tay lên trán cố gắng vuốt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối của mình.- Thôi…lên lớp được rồi. – Khánh đứng dậy, kéo cả bọn lên trên lớp để tiếp tục tiết học sau.…Chiều hôm sau, nhà nóNó, Bảo Vi cùng Thảo Anh đang ngồi ngay ghế sofa xem TV mà cười ngặt nghẽo. Từ trên bàn đến trên ghế, xuống dưới đất toàn là vỏ bánh kẹo vất vươn vãi khắp nơi một cách bừa bộn.Thảo Trang thì đang loay hoay mãi dưới bếp để lục lọi thêm một ít đồ ăn cho cả đám nhưng hình như là đến một gói bánh cũng không còn. Cô bực bội khi trong tủ chẳng còn thứ gì nữa (Ặc…má ăn từ sáng đến chiều mà không hết mới lạ!) nên đành phải lủi thủi đi lên trên phòng khách trở lại.- Hết đồ ăn rồi! – Trang chán nản nói.- Hết rồi à? Nhanh vậy? Em mới mua cả bọc chiều qua mà? – Vi nhăn mặt.- Không biết. Lục hết dưới bếp rồi. Một món cũng chẳng còn. – Trang nhún vai.- Haizz…hết nhanh vậy? – Thảo Anh thở dài.- Ăn hoài thì phải hết thôi? Nói gì kì vậy? – Nó nói tỉnh bơ.“Kiing…coong…”Chuông cửa nhà nó reo lên từng hồi. Trang chạy ngay ra mở cửa nhưng tự nhiên, cô hét: - Arlia!?
Cuộc điện thoại kết thúc. Nó quay lại cười tươi với mọi người:- Xong rồi. Chiều mai đồ sẽ tới. - Này…có chắc được không? Lỡ không đẹp thì sao? Còn về size nữa? Chắc gì vừa? – Hắn tỏ vẻ khó chịu.
- Anh không cần lo. Đấy là chuyện của tôi! – Nó gằn từng chữ, mắt thì liếc xéo hắn.
- Híc… - Hắn đưa tay lên trán cố gắng vuốt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối của mình.
- Thôi…lên lớp được rồi. – Khánh đứng dậy, kéo cả bọn lên trên lớp để tiếp tục tiết học sau.…Chiều hôm sau, nhà nóNó, Bảo Vi cùng Thảo Anh đang ngồi ngay ghế sofa xem TV mà cười ngặt nghẽo. Từ trên bàn đến trên ghế, xuống dưới đất toàn là vỏ bánh kẹo vất vươn vãi khắp nơi một cách bừa bộn.Thảo Trang thì đang loay hoay mãi dưới bếp để lục lọi thêm một ít đồ ăn cho cả đám nhưng hình như là đến một gói bánh cũng không còn. Cô bực bội khi trong tủ chẳng còn thứ gì nữa (Ặc…má ăn từ sáng đến chiều mà không hết mới lạ!) nên đành phải lủi thủi đi lên trên phòng khách trở lại.
- Hết đồ ăn rồi! – Trang chán nản nói.
- Hết rồi à? Nhanh vậy? Em mới mua cả bọc chiều qua mà? – Vi nhăn mặt.
- Không biết. Lục hết dưới bếp rồi. Một món cũng chẳng còn. – Trang nhún vai.
- Haizz…hết nhanh vậy? – Thảo Anh thở dài.
- Ăn hoài thì phải hết thôi? Nói gì kì vậy? – Nó nói tỉnh bơ.“Kiing…coong…”Chuông cửa nhà nó reo lên từng hồi. Trang chạy ngay ra mở cửa nhưng tự nhiên, cô hét: - Arlia!?
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Cuộc điện thoại kết thúc. Nó quay lại cười tươi với mọi người:- Xong rồi. Chiều mai đồ sẽ tới. - Này…có chắc được không? Lỡ không đẹp thì sao? Còn về size nữa? Chắc gì vừa? – Hắn tỏ vẻ khó chịu.- Anh không cần lo. Đấy là chuyện của tôi! – Nó gằn từng chữ, mắt thì liếc xéo hắn.- Híc… - Hắn đưa tay lên trán cố gắng vuốt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối của mình.- Thôi…lên lớp được rồi. – Khánh đứng dậy, kéo cả bọn lên trên lớp để tiếp tục tiết học sau.…Chiều hôm sau, nhà nóNó, Bảo Vi cùng Thảo Anh đang ngồi ngay ghế sofa xem TV mà cười ngặt nghẽo. Từ trên bàn đến trên ghế, xuống dưới đất toàn là vỏ bánh kẹo vất vươn vãi khắp nơi một cách bừa bộn.Thảo Trang thì đang loay hoay mãi dưới bếp để lục lọi thêm một ít đồ ăn cho cả đám nhưng hình như là đến một gói bánh cũng không còn. Cô bực bội khi trong tủ chẳng còn thứ gì nữa (Ặc…má ăn từ sáng đến chiều mà không hết mới lạ!) nên đành phải lủi thủi đi lên trên phòng khách trở lại.- Hết đồ ăn rồi! – Trang chán nản nói.- Hết rồi à? Nhanh vậy? Em mới mua cả bọc chiều qua mà? – Vi nhăn mặt.- Không biết. Lục hết dưới bếp rồi. Một món cũng chẳng còn. – Trang nhún vai.- Haizz…hết nhanh vậy? – Thảo Anh thở dài.- Ăn hoài thì phải hết thôi? Nói gì kì vậy? – Nó nói tỉnh bơ.“Kiing…coong…”Chuông cửa nhà nó reo lên từng hồi. Trang chạy ngay ra mở cửa nhưng tự nhiên, cô hét: - Arlia!?