Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…
Chương 87
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Trong lúc ấy, nó và Jersey đang ở bến cảng và đợi chuyến hàng.- Gửi toạ độ về trụ sở. Yêu cầu họ thông báo chính xác có bao nhiêu tên cớm đang ở xung quanh đây. Đường máu hướng Đông – Bắc không thể di chuyển được nữa, tìm đường khác đi! – Nó lạnh giọng ra lệnh.- Được. – Jersey gật đầu và thực hiện những chỉ thị của nó.Nó thì chăm chú nhìn thẳng ra cảng biển, tay thì vẫn lướt nhẹ trên... chiếc điện thoại. Khẽ cau mày, nó cúi xuống nhìn và ấn gọi cho ai đó.“Alo…” – Giọng một tên con trai.“Anh nhớ vụ 4 lô hàng rồi chứ?” – Nó nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.“Ừ”“Bắt đầu ra lệnh theo kế hoạch đã bàn trước đó đi Kiệt (Nhân vật đã từng xuất hiện ở“Được” – Kiệt trả lời rồi dập máy.--------------------Lưu Hải Kiệt (23t): Là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải có máu mặt trong khu vực Đông Nam Á, là con người đẹp trai, tốt bụng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn. Cũng là một sát thủ giỏi của D.E.A.T.H, biệt danh Kei và là con trai út của người đứng đầu D.E.A.T.H – thầy bọn nó.--------------------Gác máy, nó khẽ cong môi lên thành một nụ cười đắc thắng. Jersey tiến về phía nó, nhẹ nhàng nói:- Bên ta đang xử lí dần những tên còn lại. Tuy nhiên, hiên tại vẫn còn hơn 150 tên nữa quanh đây.- Em biết rồi! Ra lệnh tăng gấp 3 lần số người đi xử lí. Chắc khoảng 10p nữa tàu hàng sẽ về tới. Đến lúc đó giảm được số lượng cớm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Không nên làm liều khi để bọn chúng còn quá đông. Quan trọng là giữ tính mạng cho toàn thể mọi người. – Nó nói.- Ừ… - Jersey gật nhẹ đầu rồi ra lệnh thông qua một cái bộ đàm, xong, cô quay sang nó:- Không đủ người. Chúng ta chỉ đủ tăng gấp đôi thôi!- Cũng được…có bao nhiêu người thì dùng bấy nhiêu. Tìm được con đường nào khác tới kho chưa? – Nó lãnh đạm hỏi.- Cách tốt nhất vẫn là đi vòng qua khu đất trống ấy. – Jersey chậm rãi trả lời.- Được. Chị cũng đi dẹp bọn cớm luôn đi. Ở đây em lo được. – Nó nói.- Ok. Có gì liên lạc với chị qua bộ đàm. – Jersey nói với nó rồi nhảy tọt lên ngọn cây, mất hút.…
Trong lúc ấy, nó và Jersey đang ở bến cảng và đợi chuyến hàng.
- Gửi toạ độ về trụ sở. Yêu cầu họ thông báo chính xác có bao nhiêu tên cớm đang ở xung quanh đây. Đường máu hướng Đông – Bắc không thể di chuyển được nữa, tìm đường khác đi! – Nó lạnh giọng ra lệnh.
- Được. – Jersey gật đầu và thực hiện những chỉ thị của nó.
Nó thì chăm chú nhìn thẳng ra cảng biển, tay thì vẫn lướt nhẹ trên... chiếc điện thoại. Khẽ cau mày, nó cúi xuống nhìn và ấn gọi cho ai đó.
“Alo…” – Giọng một tên con trai.
“Anh nhớ vụ 4 lô hàng rồi chứ?” – Nó nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Ừ”
“Bắt đầu ra lệnh theo kế hoạch đã bàn trước đó đi Kiệt (Nhân vật đã từng xuất hiện ở
“Được” – Kiệt trả lời rồi dập máy.
--------------------
Lưu Hải Kiệt (23t): Là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải có máu mặt trong khu vực Đông Nam Á, là con người đẹp trai, tốt bụng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn. Cũng là một sát thủ giỏi của D.E.A.T.H, biệt danh Kei và là con trai út của người đứng đầu D.E.A.T.H – thầy bọn nó.
--------------------
Gác máy, nó khẽ cong môi lên thành một nụ cười đắc thắng. Jersey tiến về phía nó, nhẹ nhàng nói:
- Bên ta đang xử lí dần những tên còn lại. Tuy nhiên, hiên tại vẫn còn hơn 150 tên nữa quanh đây.
- Em biết rồi! Ra lệnh tăng gấp 3 lần số người đi xử lí. Chắc khoảng 10p nữa tàu hàng sẽ về tới. Đến lúc đó giảm được số lượng cớm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Không nên làm liều khi để bọn chúng còn quá đông. Quan trọng là giữ tính mạng cho toàn thể mọi người. – Nó nói.
- Ừ… - Jersey gật nhẹ đầu rồi ra lệnh thông qua một cái bộ đàm, xong, cô quay sang nó:
- Không đủ người. Chúng ta chỉ đủ tăng gấp đôi thôi!
- Cũng được…có bao nhiêu người thì dùng bấy nhiêu. Tìm được con đường nào khác tới kho chưa? – Nó lãnh đạm hỏi.
- Cách tốt nhất vẫn là đi vòng qua khu đất trống ấy. – Jersey chậm rãi trả lời.
- Được. Chị cũng đi dẹp bọn cớm luôn đi. Ở đây em lo được. – Nó nói.
- Ok. Có gì liên lạc với chị qua bộ đàm. – Jersey nói với nó rồi nhảy tọt lên ngọn cây, mất hút.
…
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Trong lúc ấy, nó và Jersey đang ở bến cảng và đợi chuyến hàng.- Gửi toạ độ về trụ sở. Yêu cầu họ thông báo chính xác có bao nhiêu tên cớm đang ở xung quanh đây. Đường máu hướng Đông – Bắc không thể di chuyển được nữa, tìm đường khác đi! – Nó lạnh giọng ra lệnh.- Được. – Jersey gật đầu và thực hiện những chỉ thị của nó.Nó thì chăm chú nhìn thẳng ra cảng biển, tay thì vẫn lướt nhẹ trên... chiếc điện thoại. Khẽ cau mày, nó cúi xuống nhìn và ấn gọi cho ai đó.“Alo…” – Giọng một tên con trai.“Anh nhớ vụ 4 lô hàng rồi chứ?” – Nó nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.“Ừ”“Bắt đầu ra lệnh theo kế hoạch đã bàn trước đó đi Kiệt (Nhân vật đã từng xuất hiện ở“Được” – Kiệt trả lời rồi dập máy.--------------------Lưu Hải Kiệt (23t): Là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải có máu mặt trong khu vực Đông Nam Á, là con người đẹp trai, tốt bụng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn. Cũng là một sát thủ giỏi của D.E.A.T.H, biệt danh Kei và là con trai út của người đứng đầu D.E.A.T.H – thầy bọn nó.--------------------Gác máy, nó khẽ cong môi lên thành một nụ cười đắc thắng. Jersey tiến về phía nó, nhẹ nhàng nói:- Bên ta đang xử lí dần những tên còn lại. Tuy nhiên, hiên tại vẫn còn hơn 150 tên nữa quanh đây.- Em biết rồi! Ra lệnh tăng gấp 3 lần số người đi xử lí. Chắc khoảng 10p nữa tàu hàng sẽ về tới. Đến lúc đó giảm được số lượng cớm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Không nên làm liều khi để bọn chúng còn quá đông. Quan trọng là giữ tính mạng cho toàn thể mọi người. – Nó nói.- Ừ… - Jersey gật nhẹ đầu rồi ra lệnh thông qua một cái bộ đàm, xong, cô quay sang nó:- Không đủ người. Chúng ta chỉ đủ tăng gấp đôi thôi!- Cũng được…có bao nhiêu người thì dùng bấy nhiêu. Tìm được con đường nào khác tới kho chưa? – Nó lãnh đạm hỏi.- Cách tốt nhất vẫn là đi vòng qua khu đất trống ấy. – Jersey chậm rãi trả lời.- Được. Chị cũng đi dẹp bọn cớm luôn đi. Ở đây em lo được. – Nó nói.- Ok. Có gì liên lạc với chị qua bộ đàm. – Jersey nói với nó rồi nhảy tọt lên ngọn cây, mất hút.…