Tác giả:

Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…

Chương 102

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.Tối hôm qua:Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.“Alo…” – Hắn khó chịu.“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.“...Ai vậy?” – Hắn cau mày.“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.“Chị hai?” – Hắn thốt lên.“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.“Cái thằng quỷ này? Chọc tức chị à?” – Chị hắn tức tối.“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”“Hừ…nọi chuyện mất cả hứng.”“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.“Chị chỉ muốn nhóc ghé thăm chị thôi!”- Chị hắn nói, giọng phụng phịu.“Thăm gì? Chị đang ở Anh kia mà…ơ khoan…không lẽ…chị về nước rồi à?” – Hắn giật mình.“Làm gì hốt hoàng ghê thế? Chị mày về được một buổi rồi.”“Thế về làm gì vậy? Sao không ở Anh luôn?”“Đuổi chị à? Chị về đây vì có chút chuyên thôi. Đừng có mơ chị vì nhớ cưng mà bay về nước nhá!”- Chị hắn nói giọng tự hào.“Tôi không cần cái sự nhớ nhung ấy đâu. Kinh chết!” – Hắn lè lưỡi.“Em…” – Chị cứng họng.“Thôi…nói nhiều. Em đang ở Nha Trang, chưa về đâu. Khỏi chờ!”“Tối nay về đây gấp cho chị!” – Chị hắn nghiêm giọng.“Không rãnh!” – Hắn nhăn nhó trả lời.“Được…nếu em không muốn biết về chuyện của cô bé ngày xưa đó…” – Chị hắn nói với giọng gian gian.“Cô bé ngày xưa?” – Hắn nhắc lại cụm từ.“Phải…Tiểu An! Ngày mai, khách sạn Sheraton!” – Chị hắn nói xong thì dập máy luôn.…

Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.

Tối hôm qua:

Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.

“Alo…” – Hắn khó chịu.

“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.

“...Ai vậy?” – Hắn cau mày.

“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.

“Chị hai?” – Hắn thốt lên.

“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.

“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.

“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”

“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.

“Cái thằng quỷ này? Chọc tức chị à?” – Chị hắn tức tối.

“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.

“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.

“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”

“Hừ…nọi chuyện mất cả hứng.”

“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.

“Chị chỉ muốn nhóc ghé thăm chị thôi!”- Chị hắn nói, giọng phụng phịu.

“Thăm gì? Chị đang ở Anh kia mà…ơ khoan…không lẽ…chị về nước rồi à?” – Hắn giật mình.

“Làm gì hốt hoàng ghê thế? Chị mày về được một buổi rồi.”

“Thế về làm gì vậy? Sao không ở Anh luôn?”

“Đuổi chị à? Chị về đây vì có chút chuyên thôi. Đừng có mơ chị vì nhớ cưng mà bay về nước nhá!”- Chị hắn nói giọng tự hào.

“Tôi không cần cái sự nhớ nhung ấy đâu. Kinh chết!” – Hắn lè lưỡi.

“Em…” – Chị cứng họng.

“Thôi…nói nhiều. Em đang ở Nha Trang, chưa về đâu. Khỏi chờ!”

“Tối nay về đây gấp cho chị!” – Chị hắn nghiêm giọng.

“Không rãnh!” – Hắn nhăn nhó trả lời.

“Được…nếu em không muốn biết về chuyện của cô bé ngày xưa đó…” – Chị hắn nói với giọng gian gian.

“Cô bé ngày xưa?” – Hắn nhắc lại cụm từ.

“Phải…Tiểu An! Ngày mai, khách sạn Sheraton!” – Chị hắn nói xong thì dập máy luôn.

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.Tối hôm qua:Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.“Alo…” – Hắn khó chịu.“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.“...Ai vậy?” – Hắn cau mày.“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.“Chị hai?” – Hắn thốt lên.“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.“Cái thằng quỷ này? Chọc tức chị à?” – Chị hắn tức tối.“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”“Hừ…nọi chuyện mất cả hứng.”“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.“Chị chỉ muốn nhóc ghé thăm chị thôi!”- Chị hắn nói, giọng phụng phịu.“Thăm gì? Chị đang ở Anh kia mà…ơ khoan…không lẽ…chị về nước rồi à?” – Hắn giật mình.“Làm gì hốt hoàng ghê thế? Chị mày về được một buổi rồi.”“Thế về làm gì vậy? Sao không ở Anh luôn?”“Đuổi chị à? Chị về đây vì có chút chuyên thôi. Đừng có mơ chị vì nhớ cưng mà bay về nước nhá!”- Chị hắn nói giọng tự hào.“Tôi không cần cái sự nhớ nhung ấy đâu. Kinh chết!” – Hắn lè lưỡi.“Em…” – Chị cứng họng.“Thôi…nói nhiều. Em đang ở Nha Trang, chưa về đâu. Khỏi chờ!”“Tối nay về đây gấp cho chị!” – Chị hắn nghiêm giọng.“Không rãnh!” – Hắn nhăn nhó trả lời.“Được…nếu em không muốn biết về chuyện của cô bé ngày xưa đó…” – Chị hắn nói với giọng gian gian.“Cô bé ngày xưa?” – Hắn nhắc lại cụm từ.“Phải…Tiểu An! Ngày mai, khách sạn Sheraton!” – Chị hắn nói xong thì dập máy luôn.…

Chương 102